NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1174
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:45:21
Lượt xem: 7
Bên con đập màu trắng, một người trong bộ áo trắng phất phơ trong gió. Người đàn ông từ bước đi lên, ngẩng đầu từng bước đến gần cô, khóe miệng nở nụ cười ngả ngớn, trong lòng lại nặng nề như bị đá đè.
Vừa rồi Lục Bắc Kiêu không nói gì, chỉ đưa tấm poster ra trước mặt anh!
Anh là hiểu, chuyện anh để Ưu Ưu giả mạo là bạn gái mình đã bại lỗ!
Càng đến gần cô bước chân của Đường Thiếu Đình càng chậm, có cảm giác sợ cô sẽ đánh, khí thế của em gái Kiều luôn mạnh mẽ như vậy!
Đường Thiếu Đình lên đến bậc thang cuối cùng, nhếch miệng lên lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề đối mặt với Diệp Kiều nghiêm túc hai tay ôm ngực!
"Em gái Kiều, sao thế, nghiêm túc quá vậy!"
Vừa rồi mới đánh nhau xong nên quần jean trên người và áo ba lỗ đều dính bùn đất, khóe môi nhếch lên có vết máu, cười vô tư!
Diệp Kiều nhìn anh chằm chằm, sắc mặt càng thêm âm trầm, "Em làm sao không phải trong lòng hiểu rõ sao?! Đường Thiếu Đình, đùng tiếp tục giả bộ anh hùng với em! Em mong anh nói thật với em rốt cuộc anh sao vậy!"
Giọng điệu của cô rất tện, thâm chí có thể dùng từ "Hung ác" để hình dung!
Đường Thiếu Đình vẫn mang dáng vẻ cười hí ha hí hửng, lùi về sau một bước dài, "Em gái Kiều, em dừng như vậy, như cọp rất sợ đấy! Anh nào có sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1174.html.]
Diệp Kiều buông tay, siết chặt nắm đấm, cô muốn đánh người, trái tim vẫn run run. Cô không biết rốt cuộc anh làm sao, có c.h.ế.t không...
Hai mắt cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, hốc mắt ửng đỏ, không nói gì chỉ mong anh nói rõ!
Đường Thiếu Đình bị cô trừng đến sợ hãi trong lòng, mấy lần muốn nói lại thôi. Thời gian dần trôi qua nụ cười trên mặt anh càng lúc càng nhỏ cho đến lúc biết mất, muốn tiếp tục cười pha trò với cô cũng không cười nổi nửa. Anh vội móc hộp t.h.u.ố.c lá trong túi ra, vừa lấy ra, cánh tay đột nhiên mất cảm giác, hộp t.h.u.ố.c lá rơi trên mặt đất.
Diệp Kiều đã chú ý đển điểm này, tay của anh hình như đột nhiên không cử động được!
Cô tiến lên giữ lấy cổ tay anh, nâng tay anh lên, "Một, một lát nữa sẽ ổn!"
Lúc nói chuyện anh đã cố gắng cử động, nhưng không làm được gì!
Mặt Diệp Kiều không biểu cảm, ánh mắt rơi vào tay của anh, "Có phải trúng độc thật không? Đường Thiếu Đình! Anh nói thật đi!"
Đường Thiếu Đình nhìn cô, muốn cười cũng không được, chỉ lắc đầu, "Trước kia thường xuyên làm việc ở phòng thí nghiệm của K2, có lẽ trong lúc vô tình bị những chất hóa học kia xâm nhiễm. Mấy tháng gần đây thỉnh thoảng cơ thể sẽ xuất hiện hiện tượng mất tri giác không thể động đậy, thỉnh thoảng tay chân không cử động được....
Chuyện đến thế này cũng không lừa gạt được nữa, anh nói rất hờ hững hút thuốc không ngừng, không nhìn Diệp Kiều chút nào.
Bên tai chỉ vang tiếng gió biển và thủy triều, Diệp Kiều nhìn Đường Thiếu Đình chằm chằm không nhúc nhích, đau lòng và tức giận xen lẫn với nhau, khóe miệng cô nhếch lên, "Cho nên nếu chúng em không tìm đến thì anh cứ yên lặng mà c.h.ế.t đi? Thấy chúng em đến anh tìm người để giả mạo người yêu của anh, giả bộ như anh rất khỏe! Đường Thiếu Đình! Anh muốn ai cảm động?! Diệp Kiều em không cảm động chút nào! Em chỉ tức giận thôi! Tức giận vì anh không coi Diệp Kiều me là bạn! Giận anh vì anh tự cho mình là đúng!"
Cố Diệp Phi
"Ai muốn làm em cảm động?! Ai muốn làm em cảm động?! Anh chỉ muốn muốn c.h.ế.t một cách bình thường, OK?! Anh không muốn bất kỳ sự thông cảm và thương hại nào từ em! Là em tự cho mình là đúng, OK?!" Đường Thiếu Đình vất mạnh điếu thuốc xuống, trừng mắt với Diệp Kiều, nghiến răng nói, "Thật đấy, anh muốn em đồng cảm hay thương hại nhất! Đình tử anh mạng có nát cũng chưa từng có cái gọi là muốn em xem vào việc của người khác?!"