NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1136
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:14:26
Lượt xem: 7
Hai người đàn ông, hiện giờ có thể nói như hình với bóng.
Có đôi khi, hai người ở bên cạnh nhau, nói những điều kỳ kỳ quái quái, ví dụ như vừa rồi Dạ Thất nói cái gì mà quỳ ở ván giặt đồ, cái gì mà vây xem?
Dạ Thất thấy Diệp Kiều bước xuống cầu thang vội vàng chạy tới, theo bản năng trốn phía sau lưng cô, nhìn về phía Lục đại ma vương sắc mặt đen xì.
“Diệp Kiều Kiều, vừa rồi con mới nói, chờ lần tới Lục đại ma vương phạm sai lần, ngài nên phạt ngài ấy quỳ trên ván giặt đồ ở giữa sân, để con cùng anh chị con tới xem.” Dạ Thất ỷ vào Diệp Kiều không sợ c.h.ế.t nói.
“Quỳ ở ván giặt đồ thì nói làm gì? Ta đã từng phạt anh ấy quỳ trên điều khiển từ xa nhưng không cho đổi kênh!” Diệp Kiều cao giọng nói, vừa nói vừa cười nhìn Lục đại ma vương đã đi tới trước mặt, “Anh Kiêu, đúng không?”
Dạ Thất nào có biết việc này, trong lòng còn đưa ngón tay cái lên với Kiều nữ vương, vẻ mặt sùng bái.
Lục đại ma vương vốn dĩ còn ghen tuông, thấy hai mẹ con kẻ xướng người họa sắc mặt càng đen hơn, “Có chuyện vậy sao? Sao anh không nhớ rõ?”
!!!
Người đàn ông này.
Dám tạo phản sao?
“Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ còn có ghi hình lại!” Diệp Kiều tức giận, đánh hai cái vào cánh tay anh. Cô còn nhớ rõ, khi cô hôn mê, anh còn khóc.
“Bà Lục, đừng vu khống a!” Lục đại ma vương ra vẻ buồn bã, ôm cô đi về phía xe.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ tìm ra chứng cứ.” Cô nghe Lục Tiểu Vũ nói mới biết, năm đó anh luôn miệng nói anh đã hủy chứng cứ, nhưng mà thực ra là anh cất giữ ở đâu đó.
Nhưng mà cô chưa có tìm ra anh cất ở đâu.
Mấy người cùng lên xe, Dạ Thất làm nhiệm vụ tài xế, vừa mới chạy được một đoạn, điện thoại của Lục Bắc Kiêu vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1136.html.]
Nhận điện thoại xong, anh bảo Dạ Thất dừng xe, hôn lên má Diệp Kiều một cái.
“Nghỉ phép đã kết thúc sao? Có nhiệm vụ sao?” Diệp Kiều quan tâm hỏi, trong giọng nói có vẻ mất mát.
Trong khoảng thời gian này, anh được nghỉ phép khá dài. Nghe bà Đỗ nói, lúc cô hôn mê, anh còn định xuất ngũ.
“Không phải, đi họp thôi, tối nay về!” Anh nói xong thì bất kể Dạ Thất đang nhìn tới, hôn lên má cô một cái.
Dạ Thất thấy mà như không thấy. Đi cùng với hai người đã lâu, cậu ăn no cẩu lương.
*
“Dạ tổng! Ngài sẽ không mặc kệ Tuyết Yến chứ? Con bé sắp được gả cho ngài rồi. Tôi không thể thất bại nữa a!” Cố Trưởng Phong cúi người nhìn qua cửa kính xe hơi, nhìn vào người đàn ông đeo kính râm ngồi phía sau, kích động nói.
“Hai cha con các người, thật sự không dựng nổi A Đấu dậy đâu!” Người đàn ông nói.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi ngu xuẩn.” Cố Trưởng Phong vội vàng nói, nếu Dạ Hào Minh chịu giúp đỡ Cố Tuyết Yến, bảo ông ta quỳ xuống ông ta cũng nguyện ý.
Người đàn ông chậm rãi kéo cửa sổ lên, ở phút cuối cũng lưu lại một câu…
“Lão già này mà còn cưới Cố Tuyết Yến thì thật là hồ đồ. Mỗi ngày con sẽ chú ý tới ông ta.” Dạ Thất tức giận nói với Diệp Kiều.
Hai mẹ con đi tới quán ăn, chính là quán lẩu mà Dạ Thất thì thích nhất chuyện này, là tự mình mời cô đi ăn cơm.
Tuy rằng cậu ở nhà họ Dạ không được yêu thương, không có cảm giác tồn tại, nhưng Dạ Hào Minh cho cậu tiền tiêu vặt cũng không ít, trông cậu cũng giống một cậu ấm có tiền.
Cố Diệp Phi
“Tiểu Thất, dù sao đó cũng là cha con, hơn nữa tuổi cũng đã cao rồi, đừng nói như vậy. Lần này chắc là ông ta đã nhìn rõ mặt thật của Cố Tuyết Yến, kẻ đáng thương nhất chính là cậu em nhỏ nhất của con kìa.”
“Ông ta không xem con là con trai, sao con phải coi ông ta là cha chứ? Lục đại ma vương mới là cha con!” Dạ Thất cất giọng nói, nhưng mà chưa nói xong thì bả vai đã có bàn tay đặt vào.
“Lão Thất!” Một giọng đàn ông trầm ấm từ phía sau vang lên. Dạ Thất nhíu mày mà Diệp Kiều ở phía đối diện cũng ngẩng đầu nhìn.