Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1097

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:04:17
Lượt xem: 7

Lục Bắc Kiêu đang hút thuốc ngoài sân, nghe thấy Lục Tiểu Cổn nói thế thì vứt bỏ tàn thuốc, mất phương hướng chạy vào phòng.

Trên giường lớn, cô nằm đó thật yên lặng, khóe mắt rõ ràng chảy ra hai hàng nước mắt, Lục Bắc Kiêu chấn động nhìn cảnh tượng đó, bước nhanh tới phía trước, ngồi bên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mặt cô.

“Diệp Kiều Kiều”. Giọng anh khàn khàn mà dịu dàng.

“Mẹ”.

Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng lắc cô, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là, vẫn đang chảy nước mắt, chắc chắn cô nghe được!

“Nhóc con, em nghe được tiếng anh, có phải không?”. Anh dịu dàng hỏi, bàn tay to ôm lấy gò má cô, lại có nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cô, hình như là câu trả lời của cô.

Người đàn ông đã sắp tuyệt vọng như thể rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng, anh cong môi cười, nụ cười đó còn khó coi hơn là khóc!

“Lục Tiểu Cổn, mẹ con có phản ứng! Vừa rồi con đã nói gì với mẹ vậy?”. Anh kích động nói.

“Vừa rồi con đọc bài văn con viết cho mẹ nghe, sau đó hát, đang hát thì mẹ khóc”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc trả lời.

Lục Bắc Kiêu vừa cảm động vừa chua chát: “Bà Lục, em bất công! Anh hát, em thờ ơ, Lục Tiểu Cổn hát, em lại khóc!”

Ông lục trưởng thành ba mươi tuổi tranh giành tình cảm với con trai trước mặt bà Lục, giọng điệu vô cùng trẻ con.

Nghe thấy giọng anh, Diệp Kiều lại lã chã rơi lệ.

Cố Diệp Phi

Oan quá, lúc trước có lẽ chức năng tuyết lệ của cô chưa được khôi phục, nên mới không khóc, nhưng nghe lời anh nói, cái giọng trẻ con đó khiến cô thật cảm động!

“Diệp Kiều chắc là lại muốn bị cha đánh m.ô.n.g rồi!”. Lục Tiểu Cổn vội vàng nói.

Diệp Kiều: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1097.html.]

Cái thằng nhóc Lục Tiểu Cổn này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nghe giọng điệu của cha nó không ổn là thay đổi sắc mặt ngay lập tức, rốt cuộc thì vẫn sợ cha nó chứ không sợ cô.

Diệp Kiều kháng nghị, ước gì mình có thể ngồi dậy dạy dỗ cha con bọn họ ngay lập tức!

“Đúng vậy!”. Chỉ vì cô vốn dĩ ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, bỗng nhiên biết khóc, điểm thay đổi nho nhỏ này khiến anh dường như có cảm giác cô đã tỉnh, rất vui sướng và kích động.

Nói xong, anh thật sự lật ngược cô lại, đánh m.ô.n.g cô ngay trước mặt con trai!

Diệp Kiều có thể tinh tường cảm nhận được một cảm giác hơi đau đớn!

Lục Bắc Kiêu, mụ nội anh!

Diệp Kiều tức giận rống lớn, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Cô vẫn chưa tỉnh đâu, thế mà anh cũng dám đánh m.ô.n.g cô, hơn nữa còn đánh ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn! Nếu cô thật sự tỉnh lại, anh có thể quá đáng hơn không?!

Anh có còn muốn cô tỉnh lại hay không đây?

Anh tưởng rằng đánh như vậy là có thể khiến cô tức giận mà tỉnh lại, kết quả, cô vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng mà, cô có cảm xúc, điều đó khiến anh cảm thấy như mây đen đã bị xua tan, ánh trăng hiện lên rồi.

Chốc lát sau, anh đưa cô đến bệnh viện, tạm thời để các chuyên gia của bệnh viện tiến hành một loạt kiểm tra cho cô, nhưng không tìm thấy gì thông qua các dụng cụ, tuy nhiên căn cứ vào lời miêu tả của Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều chắc là đã có ý thức.

Cụ thể cô có thể đã tỉnh táo lại lúc nào, họ không biết được.

Từ sau khi có ý thức, Diệp Kiều cảm thấy mỗi ngày mình như một công chúa vậy, được ba người họ cưng chiều, hạnh phúc vô cùng.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều được nghỉ hè, chúng không hề điên loạn khắp nơi cùng với bọn nhỏ nghịch ngợm cũng nghỉ hè ở trong đại viện giống như mùa hè năm ngoái nữa, mà là mỗi ngày đều ở nhà, hát cho cô, ngâm thơ cho cô, cái miệng nhỏ của Lục Tiểu Vũ dỗ ngon dỗ ngọt cô đủ thứ như mật ong vậy, chứ không “ghét bỏ” cô như trước đây nữa.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy bị hành hạ, chính là thời gian xoa bóp buổi tối.

Loading...