Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1095

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:03:51
Lượt xem: 9

Lục Bắc Kiêu!

Anh thế mà lại khóc?!

Lục đại ma vương lại còn biết khóc?!

Trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt! Cái người sắt thép như anh, có lẽ bị b.o.m hơi cay hun vào mắt thì cũng không rơi một giọt nước mắt nào đâu!

Nhưng bây giờ anh quả thật khóc rất thê thảm, kìm ném tiếng nghẹn ngào thật nhỏ, thật khiến người ta đau lòng, cô rất muốn nhìn xem dáng vẻ của anh bây giờ thế nào, muốn ôm mặt anh an ủi một chút…

Mẹ kiếp!

Vì sao cô làm thế nào cũng không mở mắt ra được?!

Tay cũng không cử động nổi?!

Người đàn ông khóc đến mức cơ thể co quắp!

“Anh Kiêu, anh đừng khóc mà…Lục đại ma vương như anh, sao mà khóc được?!”. Cô kích động nói, nhưng mà phát hiện ra, mình căn bản không thể phát ra được âm thanh nào!

Cảm giác này như kiểu đi ngủ bị “bóng đè” vậy, ý thức thì tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể động đậy, giãy dụa thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào!

“Diệp Kiều, em nhớ cho rõ, đời này, anh chỉ rơi nước mắt vì em lúc này thôi, sau này, bất kể em có tỉnh hay không, anh cũng sẽ không như vậy nữa!”. Anh ôm cơ thể mềm mại của cô càng chặt hơn, giọng nói khàn khàn.

Trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai còn treo hai hàng nước mắt.

Là khóc vì cô, cô làm sao?

Nhất thời Diệp Kiều vẫn chưa nhận ra sao mình lại như vậy, nhưng mà, cô dần dần nghĩ ra…

Cô hít phải khí độc và hôn mê!

Bây giờ nhớ lại, may mà lúc đó cô thông minh, không thật sự nổ s.ú.n.g lên đầu mình, nếu không thì bây giờ đã xuống nơi chín suối rồi ấy chứ!

Muồn nhìn xem Lục đại ma vương khi khóc sẽ như thế nào quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1095.html.]

Lục Tiểu Cổn đâu rồi?

Mau lại đây, quay lại cảnh cha con khóc đi, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

Cô nghịch ngợm nghĩ trong lòng, cũng rất sốt ruột, làm thế nào cũng không mở mắt nổi!

Không biết qua bao lâu, cảm giác anh buông lỏng mình ra, cơ thể được đặt lên chỗ bằng phẳng.

Lục Bắc Kiêu đứng lên, nước mắt trên mặt đã bị điều hòa hong khô, anh cầm lấy dv trên tủ đầu giường, nhấn nút tắm, cũng không có dũng khí để mở ra xem!

Anh ra khỏi phòng ngủ chính, chỉ chốc lát sau, bà Đỗ đi vào, nhìn con dâu cưng vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, bà nghẹn ngào…

Cô ngồi bên mép giường, nắm tay Diệp Kiều.

Cố Diệp Phi

“Kiều Kiều à, rốt cuộc con muốn nghỉ ngơi bao lâu? Mỗi ngày mẹ đều mong đợi kỳ tích xảy ra, ngóng trông con tỉnh lại! Mỗi người chúng ta đều cần con! A Kiêu, Tiểu Cổn Tiểu Vũ, cùng với những người thân chúng ta, ngoài tra còn có những người trong công ty con, tất cả đều cần con! Mẹ cũng cần người quân sư là con! Con không biết đâu, Cố Tuyết Yến về rồi, nó còn gả vào nhà giàu có rồi, nhà chồng làm địa ốc!”. Bà Đỗ nhìn Diệp Kiều và nói.

Thật ra, bà cũng không sợ Cố Tuyết Yến ngóc đầu trở lại, chẳng qua là muốn kích thích Diệp Kiều thôi.

Cố Tuyết Yến?

Diệp Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ ra cô ta!

Như cô ta mà cũng có thể gả được vào nhà giàu á? Nhà giàu nào bị mù mắt thế?!

“Cái cô Cố Tuyết Yến này, ỷ có nhà chồng làm chỗ dựa, còn có mặt mũi hẹn mẹ đi uống trà chiều, nói với mẹ mấy lời chướng khí, nhất là nói con bây giờ…”. Bà Đỗ lại nói.

Cái con bạch liên bông này!

Diệp Kiều không cần nghĩ cũng biết cô ta sẽ nói mấy lời chướng khí gì, mẹ kiếp, cô muốn tỉnh lại ngay lập tức rồi vả vào mặt cô ta quá!

“Kiều Kiều, khiến mẹ đau lòng là A Kiêu, mẹ sợ nó điên mất, lúc nó nói chuyện với con, thường là tự hỏi tự trả lời, mẹ sợ tinh thần nó sẽ sụp đổ mất thôi!”. Bà Đỗ lại nói, viền mắt đỏ lên: “Mẹ đã nói từ sớm rồi, con chính là sinh mạng của nó!”

“Anh ấy cũng là sinh mạng của con…”

Tim Diệp Kiều thắt lại, cũng càng ngày càng nôn nóng, giãy dụa thế nào thì thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không phát ra được âm thanh nào!

Loading...