NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1080
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:00:10
Lượt xem: 10
Không ai nói cho Lục Tiểu Vũ biết chuyện Diệp Kiều hôn mê nằm viện. Từ xưa đến nay nhóc con này vô lo vô nghĩ không tim không phổi đã quen, tuổi cô bé lại còn nhỏ, mọi người không đành lòng để cô bé buồn. Không giống như Lục Tiểu Cổn, không nói cho cậu biết, chính cậu cũng hiểu rõ.
Lục Tiểu Vũ quay người nhìn Lục Tiểu Cổn với ánh mắt hỏi thăm.
Lục Tiểu Cổn không nói gì mà đi đến trước mặt Từ Tử Kiện vừa đúng lên, cậu nắm chặt cổ áo Từ Tử Kiện, nhìn cậu ta chằm chằm: "Mẹ tôi chỉ ngủ thôi! Bà ấy nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tỉnh lại! Cậu còn nói mẹ tôi là người thực vật nữa thì không phải một cái đ.ấ.m này đâu!"
Vừa dứt lời cậu đ.ấ.m vào bụng Từ Tử Kiện rồi buông cậu ta ra, kéo Lục Tiểu Vũ đi, "Em đừng nghe cậu ta nói, Diệp Kiều vẫn ổn!"
--
Ngay khi tiếng chuông vào lớp thứ ba vào buổi sáng vang lên, một cái đầu nhỏ nhô ra khỏi hàng rào ở cửa sau của trường học, Tia chớp được buộc ở cái cọc bên đường cái vẫy vẫy đuôi, Lục Tiểu Cổn đã bay từ trên hàng rào xuống.
Cậu nắm Tia chớp đi cùng.
Chỉ vừa đi một lát, Lục Tiểu Vũ trốn trong góc cấp tốc lén lút đi theo cậu!
Nhất định Lục Tiểu Cổn có chuyện giấu cô bé rồi! Diệp Kiều đi công tác hơn mười ngày cũng không gọi điện cho cô, trước kia mẹ không như vậy. Cô bé cũng gọi điện cho mẹ nhưng không kết nối được!
Cô bé đi theo Lục Tiểu Cổn xuyên qua một hẻm nhỏ, cuối cùng Lục Tiểu Vũ phát hiện, Lục Tiểu Cổn lại đến một mình đến quán ăn vặt bán bánh da bì!
Không phải anh ấy không thích ăn những thứ này sao?
Chỉ lát sao thấy Lục Tiểu Cổn mang theo hộp đã đóng gói dẫn Tia chớp đi. Cô bé lập tức đuổi theo, nhưng Lục Tiểu Cổn và Tia chớp đi quá nhanh, cô đi theo cũng không thể vượt qua được!
Bọn họ đi đâu?!
Tức giận nha!
--
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1080.html.]
Đi đâu mang theo Tia chớp cũng bất tiện, chỉ có thể chạy, cũng may trường không cách xa 301 lắm.
Tia chớp được cậu gửi ở trong phòng bảo vệ của bệnh viện, mặc dù không phải thời gian thăm bệnh nhưng các y tá ở tầng 1 của khoa nội trú từ lâu đã biết đến Lục Tiểu Cổn, một cậu bé lạnh lùng đẹp trai nên chưa từng cản cậu.
"Diệp Kiều, đây là món da bì mẹ bảo ngon nhất thành phố J! Nhanh ăn đi, để lâu sẽ không ngon nữa!" Lục Tiểu Cổn trầm giọng nói, cậu bê một bát bì lạnh đến nhìn Diệp Kiều nằm bất động trên giường bệnh không để ý đến cậu.
Mỗi ngày cậu sẽ mang một loại đồ ăn vặt Diệp Kiều thích đến. Trước kia Diệp Kiều muốn ăn gì đều bảo cậu đi mua, khi đó cô cầu xin cậu, cậu cũng không chịu đi. Bởi vì Diệp Kiều giống như Lục Tiểu Vũ, luôn thích ăn mấy thứ không dinh dưỡng!
Diệp Kiều bất động, nhắm hai mắt, mí mắt không nháy chút nào, điều này khiến Lục Tiểu Cổn vô cùng thất bại!
"Diệp Kiều, rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Mẹ nói đi!" Giọng điệu của Lục Tiểu Cổn tựa như một người lớn dạy dỗ trẻ con, dạy dỗ Diệp Kiều vì không để ý cậu.
Cậu tự mình chạy rất xa đi mua cho cô mà cô vẫn không hề nhúc nhích.
Lục Bắc Kiêu đừng bên cửa phòng bệnh nhìn con trai nói chuyện, lại nhìn về phía Diệp Kiều vẫn nằm im, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Trong tích tắc, anh đã kìm nén được chút ẩm ướt đó.
Người đàn ông cứng rắn như sắt thép, anh không rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì anh tin chắc rằng Diệp Kiều chỉ tạm thời hôn mê. Cô sẽ tỉnh, anh không buồn!
Cố Diệp Phi
Bì lạnh dụ dỗ, thất bại!
Lục Tiểu Cổn uể oải ra khỏi phòng bệnh nghĩ ngày mai sẽ mang gì cho cô? Chỉ có đậu phụ thối là chưa thử qua!
Vừa ra khỏi phòng bệnh, điện thoại Lục Tiểu Cổn đã vang lên, là Chu Mạt gọi đến.
"Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ đi cùng cháu chứ?" Chu Mạt lo lắng hỏi.
Lục Tiểu Cổn sợ cha nghe được sẽ không yên lòng nên đi rất xa mới trả lời. Chu Mạt nói từ tiết thứ ba Lục Tiểu Cổn đã không thấy đâu nữa, trốn học rồi!