NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1059
Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:54:18
Lượt xem: 11
Không những bốn mặt tường mà trên trần nhà, mắt đất đều là màu bạc, nhìn không ra là loại chất liệu gì, nếu không có camera trên cao, cô đến cửa ở phía nào cũng không nhớ nổi. Diệp Kiều nắm chặt s.ú.n.g trong tay, nhìn bốn bức tường phản chiếu hình ảnh của mình.
Hình ảnh trong bức tường, vẻ mặt cô vô cảm, đôi mắt bình tĩnh, tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g màu đen.
Cô không phục.
Không phục thiên mệnh.
Nhung đáng chết, việc cô gặp hôm nay không phải là những gì đã trải qua ở kiếp trước với Lục Bắc Kiêu, tránh được tất cả nhưng báo ứng lại đổ lên người cô.
Cô nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, nổ lực làm mình bình tĩnh lại.
Cố Diệp Phi
Cô không tin vào những điều quỷ quái này
Đến hiện tại cô chưa từng tin, cô không làm gì sai cả.
Lại mở mắt ra, quay người về phía cửa, không thấy được ổ khóa, nhưng cô nhớ được, liền hổ s.ú.n.g về phía ổ khóa làm tia lửa b.ắ.n tung tóe.
Nhưng mà cũng không ít gì, chỉ để lại vài vết nứt trên đó.
….
Trong rừng nguyên sinh không một bóng người.
Hai máy bay trực thăng dừng lại trên không trung, những người lính đặc chủng được trang bị đầy đủ, từng người từng người leo dây xuống. Để đề phòng Bò Cạp mai phục, bọn họ hạ cánh không phải ở nới Bò Cạp gửi định vị, mà cách đó 2km, do có trinh sát dẫn đầu, sau khi vào rừng, bắt đầu thám thính địa hình và tình hình của địch trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1059.html.]
“Cô ta vì sao lại một người đơn độc đi cứu Đường Thiếu Đình chứ? Muốn khoe khoang cái gì! Làm cho chúng ta lại bị động như vậy!” Vô Ảnh một thân mặc đồ rằn ri, lưng đeo túi, hai tay nắm chặt súng, cúi người nhìn qua nòng s.ú.n.g đi về phía trước, thấp giọng nói.
Đối với Diệp Kiều đơn độc đi cứu Đường Thiếu Đình, biểu thì sự không hài lòng và tức giận.
Nếu Đường Thiếu Đình quan trọng với cô ta như thế thì đợi bọn họ đi cứu không được sao?
“Khoe khoang? Cô thì hiểu cái gì! Nếu chị dâu không đi cứu thì Đường Thiếu Đình đã bị Bò Cạp g.i.ế.c lâu rồi.” Hứa Nghị được phân một tổ với Vô Ảnh, vì Diệp Kiều nói lời công bằng.
Anh nói cũng là sự thật, nếu Bò Cạp không phát hiện Đường Thiếu Đình là người của Diệp Kiều, ông ta có thể đã g.i.ế.c Đường Thiếu Đình luôn rồi.
“Cho nên lấy mạng cô ta đi đổi lấy mạng Đường Thiếu Đình, thật là vĩ đại.” Vô Ảnh châm biếm, mắt nhìn về phía Lục Bắc Kiêu đang dẫn đầu, Diệp Kiều làm chuyện này có nghĩ qua cảm giác của Lục Bắc Kiêu không.
“Cô đừng phí lời nữa, chị dâu đương nhiên có chúng tội cứu.” Hứa Nghị thấp giọng nói, cũng cực kì tự tin, bọn họ sẽ không để Diệp Kiều xảy ra chuyện gì.
Vô Ảnh không nói nữa, nhưng trong lòng cô còn rất tức giận cách làm của Diệp Kiều, nhưng cô vẫn toàn lực cứu cô ta, vì đây là mệnh lệnh.
Càng ngày càng gần vị trí, Lục Bắc Kiêu đột nhiên dừng bước, nhưng người phía sau cũng dừng lại, chỉ nhìn thấy anh lấy ống nhòm ra, nhìn vào một khoảng trong rừng.
Khi Lục Bắc Kiêu nhìn thấy một căn biệt thự màu trắng trong rừng làm anh rất kinh ngạc, cảnh này hình như đã từng gặp qua.
“Cách mục tiêu không đến 500 mét, chú ý cạm bẫy.” Anh nói.
12 người, phân thành một đội 3 nam 1 nữ, đi theo hình tam giác, bảo vệ lẫn nhau tiến lên phía trước.
Ở cuối con đường chắc chắn Bò Cạp có mai phục, bọn họ phải đề phòng.
Lúc bọn họ đến bên biệt thự đó, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa b.ắ.n về phía bọn họ, Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn vào trong bụi cây, lại là cảnh rất quen thuộc, mỗi một tay b.ắ.n tỉa trốn ở đầu đều biết rỏ, nhưng anh không ra lệnh, bởi vì, những người được anh huấn luyện đã phát hiện ra bọn họ, đã b.ắ.n c.h.ế.t hai tên.