NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1015
Cập nhật lúc: 2024-10-01 14:04:37
Lượt xem: 6
Diệp Thành ra nước ngoài bao lâu thì Lục Bắc Kiêu không về nhà bấy lâu. Mặc dù suýt nữa gặp cô và Đình Tử gọi điện cho nhau nhưng thấy anh về, trong lòng cô vẫn rất vui! Cách ngày cuối trước khi c.h.ế.t của kiếp trước anh ngày càng gần, cô càng yêu thương anh nhiều hơn!
Cô ước mình có thể ở bên anh canh giữ mỗi ngày, có đôi khi cô cũng sẽ nghĩ giống Hoa Nhụy khuyên anh xuất ngũ, nuôi anh trong nhà không cho anh đi để thoát khỏi khó khăn này.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ tiêu cực thỉnh thoảng thôi!
Sĩ quan Lục bước xuống xe, anh hiếm khi mặc quân phục chỉnh tề, dưới ánh đèn cửa, quân hàm trên vai anh sáng lên, cô nhận ra ngay sự thay đổi trong cấp bậc của anh.
Hai gạch một sao!
Anh lại thăng chức!
"Hoanh nghênh đồng chí trung tá Lục về nhà!" Cô đi đến cất giọng nói, thêm hai chữ "Trung tá", còn cố gắng chào anh một cách tinh quái!
Ánh mắt bà Lục thật là không tệ!
Nhìn cô như một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn, anh đi tới gần cô, bàn tay phải thô ráp không khỏi vuốt má cô, nói như đang tán tỉnh một người phụ nữ đàng hoàng: "Cô con dâu nhỏ nhà họ Lục, mẹ nó miệng thật ngọt!"
Rõ ràng mặc quân trang nghiêm chỉnh, miệng lại ăn nói như lưu manh!
"Lão lưu manh!" Diệp Kiều tròn mắt mắng anh.
Anh cho là cô sẽ mắng anh là "Lưu manh" hoặc là "Đồ lưu manh", "Lão lưu manh" ?
Diệp Kiều quay người đi vào trong sân, Trung tá Lục nắm cổ tay kéo cô lại, đội mũ quân đội, dáng vẻ đoan chính. Anh cúi đầu, đôi mắt dưới vánh nón tối sầm, "Bà Lục, mời bà nói rõ ràng, tại sao lại thay bằng từ lão?"
Cố Diệp Phi
Ngữ khí không mặn không nhạt, lại lộ ra uy hiếp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1015.html.]
"Lão đàn ông 33 tuổi không phải lão lưu manh thì là tiểu lưu manh à?" Diệp Kiều ngay chính phản bác lại, nói xong cũng muốn chạy lại bị anh giữ chặt.
"Nhóc con, to gan quá rồi! Chê anh già? Ai trẻ chứ?" Trung tá Lục chua xót nói.
"Ai nha! Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Vũ! Mau đến xem này, người cha sĩ quan tốt của con, anh, anh..." Diệp Kiều đang giãy dụa nhìn thấy con trai con gái của mình từ nhà chính ra, cô vội vàng hô lớn, rất hóm hỉnh và tinh ranh.
Bởi vì sĩ quan Lục trước mặt hai đứa bé luôn có hình tượng chính nhân quân tử . Nhất là lúc mặc đồ quân đội, càng phải làm gương và uy cho hai đứa nhỏ!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ nhìn thấy cha về thích kích động và hưng phấn. Lục Tiểu Vũ vọt tới bên này như một viên đạn, Lục Tiểu Cổn lạnh lùng vẫn là bình tĩnh mà bước đi không hề vội vàng.
Lục Bắc Kiêu lập tức buông lỏng Diệp Kiều ra, trừng mắt liếc nhìn cô, ánh mắt kia dường như đang nói: Nhóc con, về phòng dạy dỗ em!
Diệp Kiều lại không sợ c.h.ế.t lè lưỡi với anh!
"Cha về rồi! Cha, cha là trung tas!" Lục Tiểu Vũ nhìn thấy cha, kích động nói.
Lục Bắc Kiêu cong môi, bàn tay to vuốt đầu cô gái nhỏ, "Lục Tiểu Vũ, tóc con sao càng lúc càng ngắn vậy? Không ra dáng con gái gì! Học mẹ con ngày bé đi, đây và đây mỗi bên có một b.í.m tóc nhỏ, mỗi b.í.m có hai bông hoa lớn màu đỏ, rất đáng yêu!"
Anh chỉ vào vị trí bên trên tai của Lục Tiểu Vũ, nói.
Cố tình nhân cơ hội này để trêu chọc bà Lục gian xảo.
"Còn cài hai bông hoa hồng to? Rất quê đấy!" Lục Tiểu Vũ rất ghét bỏ, cô nhóc bảy tuổi đã có thẩm mỹ rồi.
Còn Diệp Kiều đã nắm chặt tay, "Lục Bắc Kiêu! Sao anh biết được?"
"Em quên rồi à? Năm trước lúc về quê ăn tết với em, anh xem ảnh chụp hồi bé của em, hình như lúc em bằng tuổi với giống như Lục Tiểu Vũ:-" Còn chưa nói xong, dáng vẻ bà Lục trông như muốn g.i.ế.c ai đó!
Nói chính xác là muốn tự sát!