NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1004
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:56:09
Lượt xem: 10
Khi anh ôm chặt lấy mình, trái tim cô như xé toạc ra mà không thể giải thích được, đau đến mức khó chịu, cô muốn giãy dụa, nhưng cánh tay anh lại giống như xi măng cốt thép, vững vàng giam giữ cô trong n.g.ự.c anh!
Kiều Sênh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trái tim đau đớn, nhắm hai mắt lại: “Bồ Câu, không được nhúc nhích! Để anh ôm một lát, chỉ một lát thôi…”
Bồ Câu, là một cách mà trước đây Kiều Sênh từng gọi Giang Ca.
Bồ Câu…
Lần đầu tiên nghe người ta gọi cô như vậy, chưa từng nghe thấy trước đây, rồi lại rất quen thuộc.
“Anh buông ra!”. Giang Ca căm hận nói.
Cô không thể bị anh làm ảnh hưởng nữa, cho dù chỉ là một chút xíu!
Kiều Sênh, người mà cô hận đến mức loại bỏ khỏi trí nhớ! Cô không nhớ anh, cô nhớ mọi người, mọi chuyện trước đây, chỉ duy nhất Kiều Sênh là quên hết không sót thứ gì!
Là nỗi oán hận sâu sắc, anh ghê tởm bao nhiêu mới khiến cô loại bỏ anh khỏi trí nhớ chứ!
Kiều Sênh sợ chọc giận cô, chậm rãi buông hai cánh tay ra, cô lập tức lùi ra sau, phẫn hận trừng mắt nhìn anh – trông có vẻ cô đơn: “Kiều Sênh, anh còn không cho chúng tôi rời khỏi nơi này sao?!”
“Rời khỏi nơi này, em và Noãn Noãn có thể đi đâu? Nếu em không muốn thấy anh, sau này anh sẽ chuyển đi nơi khác, để em và Noãn Noãn ở lại đây, được chứ?”. Anh nói với cô gần như là cầu xin.
“Cha! Cha!”. Giọng trẻ con non nớt cắt ngang sự giằng co giữa hai người lớn, Tiểu Noãn Noãn chạy từ bên ngoài vào, Kiều Sênh khom lưng bế bé lên.
“Noãn Noãn ngoan, làm sao vậy?”. Anh ôm đứa nhỏ đáng yêu, áp trán mình lên trán bé, cười hỏi.
Noãn Noãn* đúng như tên của bé, khi bé gọi anh là cha, trái tim anh đều sẽ cảm thấy một sự ấm áp trân quý.
(*) Noãn Noãn: ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1004.html.]
“Cha! Cha!”. Tiêu Noãn Noãn vẫn chưa hiểu chuyện, không nghe hiểu người lớn nói gì, bé chỉ vào mặt Kiều Sênh, không ngừng gọi cha, giọng nói thanh thúy vang dội, vừa gọi còn vừa nhìn mẹ, như thể đang nói: “Đây là cha con!”
“Noãn Noãn, con đừng gọi tầm bậy, chú ấy không phải…”. Giang Ca lạnh mặt răn dạy, nói được một nửa thì Kiều Sênh đã ôm Tiểu Noãn Noãn ra ngoài rồi.
Cố Diệp Phi
Giang Ca thở dài, cô vốn tưởng rằng Kiều Sênh chỉ tốt với Noãn Noãn ở bề nổi thôi, nhưng trên thực tế, anh đối xử với cô bé xuất phát từ nội tâm, xem cô bé như con gái ruột, còn xứng đáng hơn là người mẹ như cô nữa.
Hẳn là cắn rứt lương tâm, thật sự áy náy!!
Lúc trở lại phòng ngủ, điện thoại di động rung lên, cô lập tức cầm lấy chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới nghe.
“Giang Nhi, Kiều Sênh không phát hiện ra em muốn trả thù anh ta chứ!? Đây là thời kỳ mấu chốt, em tuyệt đối đừng để anh ta phát hiện ra đấy!”
“Không có. Cho dù anh ta phát hiện ra, cũng sẽ để mặc em trả thù!...Anh ta thay đổi rồi, không giống với tưởng tượng của em…”. Giang Ca liếc nhìn mình trong gương, viền mắt thế mà lại đỏ lên.
“Giang Nhi! Em mềm lòng?! Trước đây, nếu không phải anh ta không tin tưởng em, vứt bỏ em, sao em có thể về nước tìm anh ta, chị em sẽ không yên tâm mà đuổi theo chắc?! Rồi hai người lại bị người nhà anh ta mưu sát như thế nào?!”. Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Trong đầu Giang Ca hiện lên cảnh tưởng gặp tai nạn giao thông ngày đó một cách rõ ràng, cô ôm chị gái, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay…
Còn có ba năm trước, cô vẫn điên điên khùng khùng, ở trong bệnh viện tâm thần…
Trong gương, nước mắt cô rơi như mưa!
“Anh rể, tiếp theo, em nên làm thế nào? Kiều Sênh đã đưa hết mọi tài sản cho em rồi…em cần số tiền này có lợi ích gì? Chị cũng không về được…”. Giang Ca bật khóc nói, cảm giác bi thương tràn ra từ đáy lòng, không cách nào được cứu rỗi.
Người đàn ông cô yêu sâu đậm, vứt bỏ cô, chị của cô bị người nha anh ta hại chết, cô trở nên điên điên khùng khùng, một ngày nào đó, cô thấy tin anh đính hôn với người phụ nữ khác trên báo…
Từ đó cô hoàn toàn loại bỏ anh ra khỏi trí nhớ của mình…
“Khiến anh ta trắng tay, thân bại danh liệt!”. Trong điện thoại vang lên giọng nói phẫn hận của người đàn ông.