Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:48
Lượt xem: 97
Khương Nguyệt khịt mũi, Phó lão đại và Phó lão ngũ đều có nhà riêng, ngôi nhà họ ở sát bên điểm thanh niên trí thức, là hai căn nhà được nhường lại từ điểm thanh niên trí thức, dùng tường vây lại, miễn cưỡng coi như một cái sân.
Phó Trường Căn lạnh lùng nói: “Năm đó bố Phó mua ngôi nhà này là để cho Phó lão đại kết hôn, Phó lão đại không thích nên mới cho Phó lão tam, bây giờ cô còn mặt mũi mà đòi à?”
Năm đó đội sản xuất xây nhà cho thanh niên trí thức về quê, còn thừa ra hai ngôi nhà. Vị trí của ngôi nhà không tốt, diện tích cũng nhỏ, lại phải bỏ tiền ra mua, không ai trong thôn muốn lấy.
Lúc đó Phó Trường Căn sắp kết hôn, nhà ở không đủ nên mua một ngôi nhà lớn.
Bố Phó mua một ngôi nhà nhỏ hơn, định làm nhà cưới cho Phó lão đại, kết quả Phó lão đại chê diện tích nhỏ, nhất quyết phải xây lại, bố Phó mới cho Phó Đình Xuyên ngôi nhà này.
Mã Ái Mai: “Hai năm trước, bà nội Phó đã đưa ngôi nhà mới xây để lão tam kết hôn cho lão Ngũ, lão tam không có chỗ kết hôn, các người mới dọn ra hai căn nhà này, lúc đầu chê muốn chết, bây giờ chia gia rồi, lại coi hai căn nhà này như vàng như ngọc!”
Những năm đó, bà nội Phó dùng ngôi nhà này để nuôi gà trồng nấm, vừa hôi vừa ồn, cô ấy ở bên cạnh, ngày nào cũng bị tiếng gà gáy làm cho ăn không ngon ngủ không yên, vì chuyện này, cô ấy đã không ít lần cãi nhau với bà nội Phó.
Khương Nguyệt không ngờ còn có chuyện này, hóa ra ngôi nhà Phó lão Ngũ ở là nhà cưới mà nam chính xây.
Cô tức muốn chết, những năm qua nam chính nuôi cả một gia đình lớn như vậy, đúng là thịt bánh bao đánh chó.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-94.html.]
Cô không hiểu nổi, cùng là con ruột, tại sao bà nội Phó lại có thể thiên vị đến vậy.
Bà nội Phó thấy tranh không được lợi, bắt đầu lăn ra ăn vạ: “Những thứ này không tính, vậy thì tao sinh ra mày, nuôi mày bao nhiêu năm, bao nhiêu tiền cũng không trả hết. Tao nói thẳng, đưa tiền an trí của mày cho tao, hai căn nhà này để lại cho mày, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Đám đông có người mắng.
Chú Chín nói: “Bà nói là bà sinh bà nuôi, vậy bà nuôi lão tam được ngày nào? Những năm đó Phó Linh nuôi lão tam, hai đứa trẻ đói phải lên núi đào rau dại, bới rễ cây, bữa đói bữa no, lão tam bốn năm tuổi đã phải theo xuống đồng làm việc, đến giờ ăn thì bị đuổi ra ngoài. Ba năm đói kém, bà bán lão tam cho ông lão chạy nạn, nếu không phải Phó Linh kéo lão tam trốn vào trong núi thì nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
“Lấy lương của lão tam bao nhiêu năm, ép ba đứa con của người ta không có cơm ăn, bây giờ còn muốn tiền an trí của người ta, bà lấy đâu ra mặt mũi?”
Bà nội Phó còn muốn cãi, bị trưởng bối quát một câu: “Người làm trời nhìn, bà làm thế này sớm muộn gì cũng phải trả giá!”
Bà nội Phó: “Tôi không quan tâm, trưởng thôn, ông phải làm chủ cho tôi.”
Trưởng thôn đen mặt: “Lão tam thấy thế nào?”
Phó Đình Xuyên rất bình tĩnh, anh nói: “Những năm qua tiền lương của tôi coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng, những gì đã tiêu trước đây không nhắc lại nữa. Nhưng hai năm trước tôi đưa cho mẹ một nghìn đồng, đó là tiền trợ cấp hy sinh của mẹ đẻ Tiểu Sơn và Giang Hà, mẹ đưa số tiền đó cho tôi. Ngoài ra còn có sổ lương thực của tôi, chiếc vòng ngọc bố để lại cho tôi, ngôi nhà này chuyển sang tên tôi, những thứ khác tôi đều không cần, sau này mỗi tháng ngày mùng một tôi sẽ đưa cho mẹ mười đồng tiền dưỡng già.”