Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:44
Lượt xem: 55

Ngoài sân truyền đến tiếng leng keng, tiếp theo là một tiếng quát lớn: “Vương Tiểu Ngũ, mày chạy đi đâu!”

Phó Trường Căn vội vàng đuổi theo, ngay sau đó, Phó Trường Căn và con trai Hắc Đản áp giải Vương Tiểu Ngũ vào.

Phó Trường Căn: “Vương Tiểu Ngũ, năm đó nhà mày làm gì, khai thật ra!”

“Cái gì cơ?” Vương Tiểu Ngũ nhăn nhó: “Tôi không hiểu các người đang nói gì, buông tôi ra!”

Trưởng thôn đen mặt nói: “Vương Tiểu Ngũ, lúc đó cậu còn nhỏ, chuyện này không liên quan đến cậu, tốt nhất là cậu nên khai thật ra!”

Vương Tiểu Ngũ vênh mặt: “Khai cái gì chứ, tôi không biết gì hết!” Anh ta nhìn về phía Vương Lệ Bình, không buông tha: “Chị họ, bọn họ bắt nạt tôi như vậy, sao chị không lên tiếng!”

Vương Lệ Bình ánh mắt né tránh: “Trưởng thôn hỏi mày, mày nhìn tao làm gì!”

Nếu không phải tại Vương Tiểu Ngũ mở hộp đồ hộp, cô ta có đến nỗi mất mặt như vậy, còn phải đền bù mười lăm đồng không?

Nhưng trong lòng cô ta có chút bất an, không phải là tìm Phó lão tam đòi tiền sao, sao lại lôi cả Phó lão đại vào.

Khương Nguyệt cảm thấy vở kịch này càng ngày càng hay. Cô cười tủm tỉm nhắc nhở: “Trưởng thôn, tội bao che cũng phải ngồi tù chứ!”

“Ừ, phải ngồi.”

Vương Tiểu Ngũ vốn định đến đây để xin chút đồ ăn ngon, kết quả là không xin được miếng nào, còn bị bắt đến đây thẩm vấn chuyện cũ mười năm trước.

Trưởng thôn: “Vương Tiểu Ngũ, tôi nhớ là cậu mới ra khỏi trại cải tạo được mấy ngày phải không, nếu cậu không khai báo, cậu sẽ lại bị bắt vào đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-92.html.]

“Được được được, tôi nói tôi nói! Mẹ kiếp! Anh thả tôi ra trước đã!” Vương Tiểu Ngũ thấy hôm nay không trốn được, bực bội hất tay Phó Trường Căn ra: “Năm đó là bố tôi ăn trộm lương thực thì sao nào, bố tôi đã c.h.ế.t bao nhiêu năm rồi, các người có giỏi thì đi tìm ông ấy đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Trường Căn: “Ăn trộm đi đâu? Bán cho ai?”

“Bán cho...” Ánh mắt Vương Tiểu Ngũ dừng trên người Phó lão đại, thấy anh ta dùng ngón tay cái và ngón trỏ véo nhau, làm động tác đếm tiền, Vương Tiểu Ngũ lập tức đổi giọng: “Thì bán rồi, tôi làm sao biết ông ta bán cho ai!”

Khương Nguyệt nói: “Chị dâu cả, nghe nói để cháu trai cả kết hôn, nhà chị sắp dọn sạch rồi, mười bốn đồng chị vừa đưa tôi là toàn bộ tiền của nhà chị rồi phải không.”

Vương Lệ Bình trừng mắt nhìn cô.

Vương Tiểu Ngũ hiểu rồi, nhà Phó lão đại căn bản không có tiền, ở đây lừa gạt anh ta.

Anh ta lập tức đổi giọng: “Trưởng thôn, tôi khai báo thì có lợi gì cho tôi?”

Trưởng thôn hừ lạnh: “Còn muốn có lợi? Hừ, không khai báo, lát nữa đưa cậu vào trại cải tạo!”

“Vậy tôi có thể ngồi xuống ăn một bữa không?” Anh ta cười nịnh nọt, nhân cơ hội lấy một miếng thịt gà nhét vào miệng, thơm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng: “Ừm, ngon thật, lúc đó bố tôi kéo ngô, bán cho Phó lão đại chứ còn bán cho ai được? Xe của đội sản xuất đều có đánh dấu, cũng không dám kéo ra khỏi thôn!”

Phó lão đại: “Mày nói bậy!”

Vương Tiểu Ngũ: “Lúc anh đưa tiền cho bố tôi, tôi nhìn thấy đấy, ba tờ tiền xanh, tôi nhìn rõ lắm!”

“Mày nói bậy, mày vu khống con trai tao, tao đánh c.h.ế.t mày!” Bà nội Phó chống gậy đi đánh người, Phó Đình Xuyên túm lấy cây gậy.

Sắc mặt Phó Đình Xuyên rất lạnh, như phủ một lớp băng giá. Bà nội Phó sợ đến mức im bặt, bà ta chưa từng thấy Phó Đình Xuyên như thế này.

“Anh cả, anh lấy tiền bồi thường của bố chúng ta đi mua lương thực, báo cáo sai số sản lượng thu hoạch, để mở đường cho mình?”

Loading...