Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:39
Lượt xem: 42
Đinh Thúy Phân ôm Hổ Tử, lạnh lùng nói: “Chị dâu ba, tôi nói thẳng luôn, tiền an trí lui ngũ của anh ba không ít nhỉ, có nên chia cho mẹ chúng ta một chút không? Từ nhỏ bố đã cưng chiều anh ba, còn bán hết gia sản để đưa anh ta đi nhập ngũ, hai năm nay chúng ta lại giúp anh ta nuôi con, lúc nghèo chúng ta cũng chịu khổ nhưng tiền kiếm được lại là của riêng hai người, như vậy không ổn lắm phải không?”
“Các người nói bậy!” Phó Linh từ trong bếp đi ra: “Lúc Đình Xuyên đi bộ đội, căn bản không phải tiêu tiền của nhà!”
Bà nội Phó: “Chuyện nhà họ Phó, có phần cô lên tiếng à? Cút vào trong!”
Phó Linh vẫn luôn sợ bà nội Phó, cố nén sợ hãi: “Lúc đó bố tôi ngã gãy chân ở trong rừng, lâm trường bồi thường hai mươi đồng, bố tôi đúng là muốn lấy tiền này mua suất nhập ngũ cho lão tam nhưng trong bệnh viện đông người, tiền vừa mới cầm trên tay còn chưa kịp ấm đã bị trộm mất!”
Đinh Thúy Phân: “Nói bậy, mẹ chúng ta nói buổi sáng lâm trường đưa tiền, buổi chiều bố đã đưa tiền cho Đình Xuyên rồi. Buổi trưa anh cả và mẹ chúng ta không rời khỏi phòng bệnh, làm sao có thể có trộm!”
Thấy sắc mặt Phó Linh có gì đó khác thường, có lời muốn nói nhưng không thể nói, Khương Nguyệt mơ hồ hiểu ra.
Đinh Thúy Phân cười lạnh: “Chị hai sẽ không định nói là tiền do Lão Ngũ nhà tôi trộm chứ. Lúc đó Lão Ngũ mới mười hai tuổi, có thể tiêu hết nhiều tiền như vậy sao?”
Phó Linh vốn cho rằng chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài nhưng cũng không thể để lão tam gánh tội thay người khác, cô ấy nhìn bà nội Phó: “Rốt cuộc là ai lấy, mẹ chúng ta biết rõ trong lòng.”
“Con đàn bà thối tha!” Bà nội Phó tức giận mắng mỏ: “Nói bậy, mày lại đi vu khống em trai mày như vậy sao? Nuôi mày lớn như vậy đúng là phí công! Đáng lẽ nên bóp c.h.ế.t mày từ trong bụng mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-90.html.]
Bà ta giơ gậy định đánh Phó Linh, Khương Nguyệt ngăn lại.
Bình An sợ hãi ôm chân mẹ, Phó Linh an ủi vuốt ve tóc con gái, hai mẹ con cùng run rẩy: “Đừng sợ.”
Khương Nguyệt cười tủm tỉm: “Mẹ chồng vội vàng gì chứ, chị hai cũng không nói là Lão Ngũ lấy mà, lỡ là người khác thì sao.”
Phó Linh sợ hãi nhìn Khương Nguyệt đang đứng chắn trước mặt mình, trước kia Khương Nguyệt nhìn thấy cô ấy như nhìn thấy sâu bọ, không thèm nói chuyện với cô ấy, bây giờ cô như biến thành một người khác, chừa cơm cho cô ấy ở trong bếp, còn bảo vệ cô ấy, nói thay cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
So với bà nội Phó, mọi người tin lời Phó Linh hơn, ánh mắt nhìn bà nội Phó và Đinh Thúy Phân đều không đúng.
Vương Lệ Bình nhớ đến tiền của mình: “Còn tiền sính lễ của tôi thì sao, cũng bị lão Ngũ trộm mất à? Lão Đại cầm mười đồng tiền sính lễ cưới tôi, kết quả tôi vừa về nhà, tiền sính lễ đã bị bố chúng ta lấy đi dùng, như vậy tính thế nào?”
Phó Linh: “Chị dâu, trước khi chị kết hôn bố chúng ta đã ở trong bệnh viện, làm sao có thể đến nhà chị lấy tiền được? Rốt cuộc là anh cả tôi hay mẹ chúng ta lấy, chị nhớ cho rõ.”
Vương Lệ Bình nghẹn họng: “Là bố chúng ta bảo Lão Đại đi lấy!”
Phó lão đại mất tập trung cúi đầu gắp thức ăn, đôi đũa rơi mấy lần, anh ta tức giận đập mạnh vào bàn: “Đừng nói nữa! Chia gia sản thì chia gia sản, lôi chuyện cũ rích này ra làm gì! Số tiền những năm qua lão tam gửi về nhà còn ít sao?”