Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:37
Lượt xem: 37
Khương Nguyệt còn tưởng bà nội Phó cho rằng Phó Đình Xuyên giải ngũ về không có tiền nên muốn rũ bỏ gánh nặng, không ngờ bà ta còn nhắm đến cả tiền an trí giải ngũ.
Đây là muốn vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng, không để lại cho Phó Đình Xuyên chút đường sống nào.
Bà ta căn bản không cân nhắc, nếu Phó Đình Xuyên thực sự giải ngũ, sau này cả nhà sẽ dựa vào đâu mà sống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nguyên tác, lúc này Tiểu Quả mới mất tích, nguyên chủ bị công an bắt giữ thẩm vấn, bà nội Phó nhân cơ hội giẫm đạp, vu oan nguyên chủ đã lấy trộm tiền trợ cấp của mẹ đẻ Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà, còn yêu cầu nam chính bồi thường tiền sinh hoạt phí hai năm qua của Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà.
Lúc đó Phó Đình Xuyên đang đau đầu tìm Tiểu Quả, không có thời gian chăm sóc hai đứa trẻ, để hai anh em có chỗ nương tựa, anh không những giao nhà cho bà nội Phó mà còn ký một tờ giấy nợ một nghìn đồng, mỗi tháng còn phải đưa cho bà nội Phó mười đồng tiền dưỡng già.
Mớ nợ rắc rối này mãi đến khi nữ chính gả đến mới được giải quyết.
Bây giờ Tiểu Quả không mất tích, Khương Nguyệt vốn tưởng sẽ không có chuyện này nữa, không ngờ bà nội Phó vẫn có thể bày trò khác.
Vừa nghe đến chia gia sản, Vương Lệ Bình đã phấn khởi: “Chia gia sản thì chia, năm đó lão tam đi bộ đội, tiêu hết tiền cứu mạng của bố, còn lấy mất mười đồng tiền sính lễ của tôi, đã muốn chia gia sản thì trước tiên phải trả lại tiền này cho tôi. Mười đồng tiền của mười mấy năm trước không giống bây giờ, ít nhất cũng phải gấp mười lần!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-89.html.]
Bà nội Phó: “Đúng vậy, năm đó bố anh ngã từ trên rừng xuống, lâm trường cấp cho hai mươi đồng tiền trợ cấp, tôi còn trông vào hai mươi đồng này để cứu mạng bố anh, nào ngờ lão già c.h.ế.t tiệt đó chẳng thèm sống, lấy tiền này đi mua suất nhập ngũ cho anh. Lão tam, đó không phải là chuyện tiền nhiều tiền ít, anh cầm chính mạng sống của bố anh đấy!”
Đinh Thúy Phân giọng điệu mềm mỏng: “Tôi lấy chồng muộn, nghe mẹ chồng kể, lúc bố chồng còn sống thì thương anh ba nhất, trong nhà có gì ngon bố chồng đều để dành cho anh ba, trước khi mất bố chồng còn dặn mẹ chồng để lại ba gian nhà ngói duy nhất trong nhà cho anh ba cưới vợ.”
Ba gian nhà ngói mà cô ta nói chính là căn nhà mà Khương Nguyệt đang ở hiện tại.
Chú Chín cau mày nhìn bà nội Phó: “Bây giờ bà nói những lời này có ý gì?”
Bà nội Phó: “Chú Chín, hôm nay mọi người đều ở đây, mọi người làm chứng cho chúng tôi. Những năm qua lão tam đã khá giả rồi, trước tiên phải trả hết tiền cho nhà. Sau đó xem còn dư lại bao nhiêu tiền, mấy anh em chia nhau, sau này mỗi người tự lo cơm áo, tự sống cuộc sống của mình.”
Khương Nguyệt coi như đã được mở rộng tầm mắt: “Hóa ra mẹ chồng nói chia gia sản là muốn chia nhà của chúng tôi?”
Trong đám đông có tiếng cười khẩy: “Đúng vậy, tôi sống ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên thấy chia gia sản như thế này, đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến thế.”
“Có đến lượt cô nói chuyện ở đây không?” Bà nội Phó chỉ gậy vào Khương Nguyệt: “Mấy năm nay nếu không phải chúng tôi giúp anh ta trông con, anh ta có thể yên tâm ra ngoài kiếm tiền được không? Nếu không có tôi, anh ta có thể lớn được như vậy không? Bây giờ anh ta kiếm được tiền, lẽ nào không nên chia cho chúng tôi?”