Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:35
Lượt xem: 67

“Đúng vậy, thôn chúng ta chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như thế này.”

Những người khác cũng đến khuyên nhủ. Phó lão đại tính tình cứng rắn, làm việc hấp tấp, mọi người thực sự sợ anh ta nổi nóng đánh vợ mình bị thương.

Nếu không phải ở nhà mình, Khương Nguyệt còn rất vui khi được xem trò cười nhưng ở nhà mình thì khác, bàn ghế bát đũa đều là mượn, làm hỏng thì đều phải đền tiền.

Bây giờ cô chỉ nghĩ đến tiền, không thể lãng phí một xu nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô khéo léo nói: “Chị dâu là vì cháu trai, nhất thời hồ đồ, anh cả đừng trách chị ấy nữa.” Quay sang nói với Vương Lệ Bình: “Chị dâu sau này đừng làm như vậy nữa, con muốn ăn thì nói với em, tự nhiên lại khiến người ta cười chê.”

Chú Chín cũng nói: “Vợ lão đại, cô nghe xem, học tập người ta đi! Người lớn như vậy rồi mà toàn làm chuyện mất mặt!”

Trưởng thôn rít một hơi thuốc: “Tiểu Khương tính xem tiền đồ hộp là bao nhiêu, nhà lão đại, đền tiền cho lão tam, đền xong thì về nhà đóng cửa giải quyết với nhau, đừng ở đây mất mặt nữa.”

“Sao lại thế được.” Khương Nguyệt cố gắng kìm nén nụ cười trên khóe miệng, nhớ lại giá cả ở cửa hàng quốc doanh: “Đồ hộp hoa quả một đồng năm, đồ hộp thịt bò hai đồng hai, tổng cộng mười bốn đồng tám hào.”

Vương Lệ Bình nghe xong thì ngây người: “Sao lại nhiều tiền thế, mẹ còn lấy mất bốn hộp cơ mà!”

Khương Nguyệt giả vờ không nghe thấy: “Tám hào thì không cần, lấy mười bốn đồng thôi.”

Phó lão đại: “Tiền đâu, lấy ra đưa cho lão tam!”

Vương Lệ Bình: “Đó là tiền sính lễ cưới vợ cho con trai anh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-88.html.]

“Nhanh lên!”

Thấy Phó lão đại đen mặt, Vương Lệ Bình miễn cưỡng móc ra một tờ đại đoàn kết và một vài tờ tiền lẻ từ trong túi.

Trưởng thôn: “Sao thế, để tôi đích thân đếm hộ cô à?”

Vương Lệ Bình vốn định giở trò vô lại để qua chuyện nhưng thấy Phó lão đại hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn g.i.ế.c người, cô ta thực sự sợ hãi, đếm tiền một cách máy móc.

Sáng nay Phó lão đại mới đưa cho cô ta mười lăm đồng, bảo cô ta và bà mối đến nhà gái đưa tiền sính lễ.

Tiền vừa đến tay còn chưa kịp ấm thì đã phải đưa ra ngoài, càng lo hơn là, nếu đưa cho Khương Nguyệt thì tiền sính lễ cưới vợ cho con trai phải làm sao.

Khương Nguyệt phải dùng chút sức mới kéo được tiền ra, Vương Lệ Bình đưa tiền như cắt thịt của cô ta vậy.

Khương Nguyệt rất vui, hơn chục đồng này đủ tiền bữa cơm hôm nay, vừa vặn có thể lấy lại chút vốn.

Cô muốn cải tạo đống quần áo kia rồi bán cho nhà văn hóa, riêng tiền vật liệu đã phải mất mấy chục đồng. Tiền sinh hoạt phí Phó Đình Xuyên đưa đã sắp hết, trên tay cô còn chín mươi đồng tiền bán váy, quần áo mùa đông và giày bông cho bọn trẻ cũng phải chuẩn bị rồi. Trong nhà chỉ có hai cái chăn, bông đã vón cục, không ấm chút nào, ít nhất phải làm thêm bốn cái chăn nữa để qua đông, một cái chăn cũng phải mười mấy đồng.

Nhà cửa chỗ nào cũng cần tiền, cô không thể không tính toán cẩn thận.

Nhìn thấy hơn chục đồng tiền vào túi Khương Nguyệt, bà nội Phó rất thèm thuồng, ngày thường nhà lão đại thường xuyên than nghèo kể khổ với bà ta, vậy mà hơn chục đồng nói đưa là đưa. Bà ta vừa định mở miệng thì bị Đinh Thúy Phân đẩy một cái.

Đinh Thúy Phân: “Mẹ, chia gia sản quan trọng hơn.”

Bà nội Phó đè nén cơn giận, lau cái miệng đầy dầu mỡ: “Trưởng thôn, chú chín, cơm cũng ăn gần xong rồi, chúng ta nói chuyện chính sự đi. Trước đây lão tam không ở nhà, tôi trông nom con cái cho nó, bây giờ lão tam đã lập gia đình, người cũng đã về rồi, tôi thấy nên chia gia sản đi. Hồi đó đưa lão tam đi nhập ngũ đã mất bao nhiêu tiền, những năm qua trông nom con cái đã mất bao nhiêu tiền, còn cả tiền dưỡng già của tôi nữa, không ít đâu. Lão tam, bây giờ trong nhà anh có bao nhiêu tiền, nói cho mọi người biết đi, xem chia thế nào.”

Loading...