Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:30
Lượt xem: 33

Mã Ái Mai: “Chị bảo chồng chị sang đội mượn bàn ghế rồi, lát nữa sẽ đưa đến.”

“Cảm ơn chị Mã, chị chu đáo quá, em quên mất chuyện này.”

“Hàng xóm giúp đỡ nhau là việc nên làm, không cần cảm ơn.”

Mã Ái Mai càng nhìn càng thích Khương Nguyệt bây giờ, rất biết nói chuyện, làm việc cũng nhanh nhẹn, hôm nay còn mua quần áo mới, cặp sách mới cho hai đứa nhỏ, chắc phải tốn không ít tiền.

Nhìn thế này là đã thực sự thay đổi rồi.

Bất kể là vì Phó Đình Xuyên về hay vì lý do gì khác, đều mong cô đừng trở về như trước nữa.

Cô ấy thấy bà nội Phó dẫn con dâu và cháu vào nhà, liền thì thầm vào tai Khương Nguyệt: “Bà nội Phó không phải dạng vừa đâu, đến đây không có ý tốt, em phải trông chừng đồ đạc cẩn thận.”

Vất vả lắm mới mua được chút đồ ăn cho ba đứa trẻ, đừng để bà già đó lấy đi.

“Vâng, em biết.” Khương Nguyệt gật đầu.

Nước sôi, Khương Nguyệt xách gà ra ngoài đưa cho Phó Đình Xuyên, bảo anh g.i.ế.c gà và nhổ lông.

Phó Đình Xuyên đã làm sạch cá, Khương Nguyệt bắc chảo lên, rán hai con cá chép cho vàng đều hai mặt, mang thịt luộc hôm qua rán lại cho lên màu, cũng để sang một bên.

Phó Đình Xuyên xách con gà đã làm sạch vào, không đợi Khương Nguyệt chỉ bảo, đã nhanh tay chặt gà thành từng miếng.

“Cái kia... Anh giúp tôi sang điểm cung cấp mua một gói giấm và ngũ vị hương nhé, lúc về chúng ta quên mua rồi.” Có người ngoài, Khương Nguyệt nhất thời không nghĩ ra nên gọi Phó Đình Xuyên thế nào, ngượng ngùng đỏ mặt.

Phó Đình Xuyên không để ý: “Ừ.” một tiếng rồi đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-76.html.]

Anh vừa đi, căn bếp chật hẹp trống trải hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã Ái Mai đã rửa sạch rau, Khương Nguyệt nhận lấy, cắt củ cải và khoai tây thành hình thoi đều nhau, to bằng đốt ngón tay cái. Cắt ớt thành sợi, cải thảo cũng cắt sợi để riêng, chuẩn bị xào một đĩa cải thảo xào giấm để thanh miệng.

Cô dùng d.a.o rất thành thạo, động tác nhanh nhẹn. Mã Ái Mai không có cơ hội để xen vào.

Khương Nguyệt làm xong những việc này, nước vừa lúc sôi, cô chần gà.

Cô kéo một cái chum lớn từ dưới thớt ra, bên trong có một túi bột mì trắng và một chậu bột nhào được phủ bằng vải bông.

Cô đã nhào bột trước khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, giấu dưới thớt, không bị bà nội Phó phát hiện.

Cô tìm một cái chậu lớn đổ bột vào, lại đổ thêm nửa chậu bột mì, nhờ Mã Ái Mai giúp nhào bột để hấp bánh bao.

Mã Ái Mai nhìn mà thấy xót: “Đây toàn là bột mì trắng, để cho mấy đứa nhỏ ăn thì tốt biết mấy, số này chắc cũng phải mấy cân!”

Khương Nguyệt cười nói: “Hiếm lắm mới mời mọi người ăn một bữa cơm, sau này không biết có còn cơ hội này nữa không.”

Đang nói thì nghe thấy tiếng bà nội Phó quát lớn ở bên ngoài: “Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, bảo mày đến sớm mà sao bây giờ mới đến! Muốn để bọn chúng bắt nạt c.h.ế.t bà già này, mày mới chịu xuất hiện đúng không!”

“Mẹ, sáng nay Bình An bị ốm, nên con đến trễ một chút. A! Mẹ đừng véo, đau quá!” Giọng người phụ nữ mềm mại, mang theo tiếng khóc: “Con biết lỗi rồi.”

Bà nội Phó: “Bảo mày tự về, đưa cái của nợ này đến đây làm gì, chê tao chưa đủ xui xẻo à!”

“Mẹ... Bình An không phải của nợ...”

“Không phải của nợ thì là gì? Giống mẹ mày, đều là đồ sao chổi! Sốt à? Sao không sốt c.h.ế.t luôn đi!”

Bà nội Phó càng mắng càng khó nghe, Khương Nguyệt nghe không nổi nữa.

Loading...