Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:28
Lượt xem: 32
Hôm qua nghe người ở điểm cung cấp nói, lão Tam mua bánh gà, vợ lão Tam ở nhà nấu thịt. Bà ta từ sáng sớm đã đến, kết quả con sói mắt trắng c.h.ế.t tiệt này giấu đồ kỹ quá, lục tung cả nhà lên cũng không tìm thấy đồ ăn.
Bếp lò lau sáng bóng, ruồi bay lên cũng khó mà bám vào.
Bà nội Phó đói cả buổi sáng, chỉ chờ họ về.
Trước khi đi, Khương Nguyệt đã đoán được hôm nay bà nội Phó định kiếm chác nên đã giấu đồ đi trước.
Cô vẫn mỉm cười: “Đồ đều ở nhà chính, mẹ bế Hổ Tử ra ngoài, con đi lấy.”
“Nhà chính chẳng có chỗ ngồi, cứ mang ra đây, tôi ăn trên giường.” Bà nội Phó không nhúc nhích.
Khương Nguyệt: “Còn có xương sườn hầm hôm qua nữa, cả nồi cả nước, không tiện bê.”
“Được rồi.” Bà nội Phó chậm chạp đi giày, bế Hổ Tử ra ngoài.
Khương Nguyệt cười với Đinh Thúy Phân: “Trong rương tôi còn nhiều quần áo lắm, còn có mỹ phẩm, đồ trang sức nữa, ăn cơm xong lấy cho em dâu chọn từng thứ một nhé?”
“Vậy thì tốt quá!” Đinh Thúy Phân rất vui, luyến tiếc đặt quần áo xuống.
Đợi hai mẹ con ra ngoài, Khương Nguyệt đóng sầm cửa lại.
Phó Đình Xuyên đặt đồ mua hôm nay lên bàn, còn có một gói kẹo của chị Triệu cho.
Thằng nhóc mập mạp không biết từ đâu chạy đến, đưa tay định lấy kẹo, Khương Nguyệt nhanh tay cầm túi lên, trực tiếp mang vào phòng mình, đóng cửa khóa lại.
Bắt nạt con trai cô, còn muốn ăn kẹo của cô, nằm mơ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà nội Phó tức điên lên: “Nhà lão Tam, lấy kẹo ra chia cho cháu trai đi chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-75.html.]
Khương Nguyệt: “Hôm nay chúng ta đã chia gia rồi, cháu trai ai chứ? Đúng rồi, mẹ mang phiếu lương thực đến chưa? Không có phiếu lương thực thì trưa nay mẹ không có cơm ăn đâu.”
“Mày! Mày nghe xem mày nói gì kìa, còn dám đòi phiếu lương thực!” Bà nội Phó tức đến nói không nên lời: “Mày đúng là đồ đàn bà độc ác!”
Đinh Thúy Phân hòa giải: “Chị Ba, chị đừng chấp nhặt với mẹ, đều tại chị cả, cứ nói xấu chị trước mặt mẹ, mẹ mới nặng lời như vậy, chị đừng để bụng.”
Khương Nguyệt không thèm để ý đến cô ta, xách gà vào bếp đun nước.
Đinh Thúy Phân đ.ấ.m vào bông, tức đến mặt mày xanh mét.
Phó Đình Xuyên xách một xô nước ra sân g.i.ế.c cá rửa cá. Khương Nguyệt dặn dò hai anh em: “Một lát nữa sẽ có nhiều chú bác đến nhà ăn cơm, hai đứa trông em gái cho tốt.”
Tiểu Quả còn muốn kéo vạt áo cô để được bế, ở chung hai ngày, Tiểu Quả đã không còn sợ cô nữa, thậm chí còn có chút thích.
Khương Nguyệt hôn mạnh lên trán cô bé: “Tiểu Quả ngoan, chơi với anh trai đi, mẹ đi nấu cơm đây.”
Vừa dỗ xong, chị Mã ở nhà bên đã xách hai cái giỏ vào.
Một giỏ là thịt chín Khương Nguyệt gửi sang từ sáng sớm. Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, cô đã nghĩ đến chuyện bà nội Phó sẽ đến, sợ bà ta lấy mất thịt, trưa không có gì đãi khách nên đã gửi sang nhà Mã Ái Mai.
Giỏ còn lại là đủ loại rau.
Mã Ái Mai: “Chị thấy nhà em không mua rau nên ra ruộng nhổ ít rau, củ cải, cải thảo, tỏi tây, khoai tây, còn có mấy quả ớt xanh, em xem đủ không!”
Một giỏ đầy ắp, phải gần mười cân.
“Đủ rồi đủ rồi!” Khương Nguyệt cười nói: “Vốn định bảo Đình Xuyên đi mua.”
“Ôi, mua gì chứ, tốn tiền oan!” Mã Ái Mai nói: “Nhân lúc bây giờ trời chưa lạnh, nhà chị còn ít hạt giống, lát nữa em cũng trồng đi, hai tháng là được, mùa đông muối dưa cho mấy đứa nhỏ ăn.”
“Được!”