Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:11
Lượt xem: 55

Bây giờ ông ấy cảm thấy Khương Nguyệt như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn vẻ dữ dằn như trước, nói năng làm việc có lý có độ, đối xử với trẻ con cũng tốt.

Trước đây ông ấy còn nghĩ, nếu cuộc hôn nhân của Phó Đình Xuyên thực sự không thể tiếp tục thì sẽ thử mai mối Phó Đình Xuyên với con gái mình là Tiểu Nhu, bây giờ thấy hai người tốt như vậy, căn bản không cần ông ấy xen vào.

Lúc này, Tiểu Chu vội vàng đi tới, nói nhỏ vào tai ông ấy, vẻ mặt Chính ủy Lư nghiêm trọng: “Tiểu Nhu? Sao có thể! Tôi đi xem.”

Chính ủy Lư đã đi được một lúc rồi mà vẫn không thấy hai anh em trở về.

Phó Đình Xuyên: “Tôi đi xem.”

“Tôi cũng đi.” Bây giờ Khương Nguyệt có chút mắc hội chứng căng thẳng nhưng nghĩ đến đây là doanh trại, cô yên tâm rồi, kẻ buôn người có hung hăng đến mấy cũng không thể bắt người trong doanh trại.

Hậu trường.

“Sao quân y vẫn chưa đến! Tiểu Chu, cậu đi giục thêm lần nữa!” Chính ủy Lư dùng khăn đè lên vết thương của cô gái, vừa lo lắng vừa đau lòng: “Sao lại bất cẩn thế này.”

Cánh tay phải của Giang Tâm Nhu bị rạch một đường, m.á.u nhuộm đỏ khăn, cánh tay trái rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh: “Con không sao đâu, bố đừng lo.”

Thấy cô ta yếu ớt như vậy, Chính ủy Lư càng đau lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng nghiệp của đoàn văn công phụ họa: “Con nhà ai mà nghịch ngợm thế, sao lại trèo cửa sổ nhà vệ sinh! Nếu không phải vì cứu nó thì Tiểu Nhu có thể ngã như thế này sao!”

“Đúng vậy, sao lại vào doanh trại được, tìm bố mẹ nó đến bồi thường!”

Phó Giang Hà kéo tay áo anh trai, muốn phản bác nhưng lại hơi nhát gan.

Thấy Phó Đình Xuyên và mụ đàn bà độc ác trước sau đi vào, cậu bé lập tức có dũng khí: “Tôi không nghịch ngợm, tôi có thể tự trèo xuống, căn bản không cần cô ta cứu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-66.html.]

“Nếu không phải Tiểu Nhu kéo cháu một cái thì cháu có thể bình an vô sự không?”

Phó Giang Hà vội vàng: “Không phải, tôi căn bản không đụng vào cô ta!”

Vừa nãy ở nhà vệ sinh, cậu bé vừa cởi quần thì đột nhiên có một người phụ nữ đi vào nói đây là nhà vệ sinh nữ, còn nói cậu bé là lưu manh, muốn bắt cậu bé đi gặp chính ủy.

Đây là nơi bố làm việc, cậu bé không thể làm mất mặt bố nên mới vội vàng trèo ra ngoài. Ai ngờ người phụ nữ đó như bị ma ám, cũng trèo theo cậu bé ra ngoài, cuối cùng ngã xuống bị thương.

Cậu bé căn bản không đụng vào người phụ nữ đó.

Hơn nữa, rõ ràng cậu bé đi vào nhà vệ sinh nam, anh trai có thể làm chứng!

Nhưng anh trai không nói được, cậu bé căn bản không cãi lại được đám phụ nữ này!

Phó Giang Hà vội vàng, thậm chí còn vô thức nhìn về phía mụ đàn bà độc ác: “Là cô ta dọa tôi, nói đây là nhà vệ sinh nữ, còn chặn cửa, tôi mới vội vàng muốn trèo cửa sổ ra ngoài!”

“Đứa trẻ này không hiểu chuyện quá, Tiểu Nhu cứu cháu, cháu không nói cảm ơn còn vu oan cho người ta.”

“Đúng vậy, tuổi còn nhỏ mà không học hành tử tế, chui vào nhà vệ sinh nữ, lớn lên còn ra thể thống gì!”

“Lưu manh!”

Phó Giang Hà vội đến phát khóc: “Tôi không có!”

Phó Tiểu Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y em trai, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt đầy hận thù.

Khương Nguyệt kéo hai anh em ra sau lưng mình, một tay vẫn bế Tiểu Quả, tay kia chặn trước mặt Phó Giang Hà.

“Con trai tôi nói không có, cô không nghe thấy à? Nói chuyện phải có bằng chứng, nếu ai cũng há miệng ra nói bừa thì thế giới này loạn hết lên! Tôi còn nói cô chui vào nhà vệ sinh nam cơ, người lớn như vậy rồi mà không biết xấu hổ!”

Loading...