Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:01
Lượt xem: 36
Cô ấy là thiên tài múa hiếm hoi mà Khương Nguyệt từng gặp, chỉ cần cho thời gian, chắc chắn sẽ có thành tựu trong lĩnh vực này.
Biết đâu có thể múa đến tỉnh, múa đến thủ đô, sau này đi tham gia các cuộc thi quốc tế.
Nhìn thấy vết cắt trên sân khấu, Khương Nguyệt đã xác định, Tôn Đình Đình chính là người trong nguyên tác vì đi cửa sau vào đoàn văn công, bị nữ chính hãm hại đến tàn phế, trong nguyên tác, sự nghiệp múa của cô ấy mãi mãi dừng lại ở huyện thành nhỏ này.
Khương Nguyệt không có lòng thánh mẫu nhưng đạo đức nghề nghiệp của cô không cho phép cô trơ mắt nhìn một thiên tài cứ thế mà lụi tàn.
Cô phải khuyên Triệu Thục Cầm tìm cách chuyển Tôn Đình Đình đến một đơn vị khác, tránh xa nữ chính.
...
Hậu trường.
“Tâm Nhu, sao vậy?”
Giang Tâm Nhu lạnh lùng nhìn Tôn Đình Đình đang cúi chào cảm ơn trên sân khấu, bẻ gãy cây chì kẻ mày trong tay.
Sao lại thế này...
Cô ta không để ý đến sự quan tâm của đồng nghiệp, lúc này, có một chiến sĩ nhỏ gõ cửa bên ngoài.
“Ai là Giang Tâm Nhu?”
Giang Tâm Nhu điều chỉnh lại biểu cảm, vẻ mặt hiền lành đi tới: “Là tôi.”
“Chúng tôi phát hiện một sợi mi giả ở cửa kho của bộ phận hậu cần, hôm nay cô có đi mượn cưa không?”
Giang Tâm Nhu xoa xoa vết gỉ sắt trên đầu ngón tay, sắc mặt không đổi, vô tội nói: “Hộp trang điểm của tôi bị khóa rồi, quên mang chìa khóa, mượn cưa để mở hộp, sao vậy?”
“Hộp trang điểm của cô ở đâu, dẫn chúng tôi đi xem nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-64.html.]
Giang Tâm Nhu nghĩ mãi không ra, tại sao họ lại đột nhiên kiểm tra sân khấu, còn tra đến đầu cô ta.
May mà cô ta đã chuẩn bị trước.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu được một lúc, Phó Đình Xuyên mới chậm rãi đến muộn, trên người anh mặc một bộ quân phục lấm lem bùn đất, đến gần còn ngửi thấy một mùi hôi thối.
Người dẫnChương trình trên sân khấu đang đọc bài diễn văn hào hùng, kể về những chiến công của Phó Đình Xuyên và đại đội anh từng ở.
Các chiến sĩ dưới khán đài đều nghe đến nước mắt lưng tròng, cảm xúc dâng trào.
Nhưng nhân vật chính lúc này lại ăn mặc như một công nhân hút hầm cầu, dường như chuyện không liên quan đến mình.
Chính ủy Lư trợn mắt trừng anh: “Cậu nhìn xem cậu ăn mặc thế này, thật không ra gì! Cậu vừa đi hút hầm cầu về à?!”
“Công trường mới đào đến chuồng bò của đội sản xuất, tôi đi xử lý một chút.” Phó Đình Xuyên thản nhiên gỡ những lá cỏ trên người, ngồi xuống chỗ trống.
Người dẫnChương trình trên sân khấu nói đến đoạn cảm động, nước mắt rơi lã chã nhưng suy nghĩ của Phó Đình Xuyên lại bay về hai năm trước.
Nghĩ đến chiến trường m.á.u me, nghĩ đến những người đồng đội đã hy sinh của anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
HuânChương quân công không chỉ của riêng anh nhưng chỉ có anh được sống dưới ánh mặt trời.
Anh không thích những dịp như thế này.
Trên trán anh còn dính một cục bùn, Khương Nguyệt lấy trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ màu hồng, muốn giúp anh lau sạch. Phó Đình Xuyên lùi lại một chút.
Tiểu Quả nhăn mũi: “Khăn tay của Tiểu Quả.”
“Cho bố dùng một chút nhé, bẩn thì để bố giặt.” Khương Nguyệt dỗ Tiểu Quả: “Một lát nữa bố lên sân khấu phát biểu, bẩn thế này lên thì không ra gì, mất mặt nhà mình, cũng mất mặt Tiểu Quả.”
Tiểu Quả hiểu rồi, tự giác đẩy chiếc khăn tay màu hồng lên mặt Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên chịu đựng vẻ mặt chê bai của Tiểu Quả, lặng lẽ nhận lấy, tự mình lau sạch mặt.