Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:50
Lượt xem: 25

Anh ta sắp được điều về thành phố rồi, vào thời điểm quan trọng này không thể xảy ra sai sót. Đợi anh ta về thành phố, trời cao hoàng đế xa, Khương Nguyệt căn bản không tìm được anh ta!

Với vóc dáng và nhan sắc của Khương Nguyệt, còn muốn ở bên anh ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Cô nên ở lại cái thôn quê này cả đời!

Phó Mỹ nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, ánh mắt đắm đuối.

Anh ta thật dịu dàng và chu đáo, ở đâu cũng nghĩ cho cô ta, bị Khương Nguyệt bám lấy cũng không muốn liên lụy đến cô ta. Hoàn toàn không giống với những người đàn ông thô lỗ trong làng.

Từ Trường Bân: “Mỹ Mỹ, em vì anh mà suy nghĩ như vậy, đợi anh về ổn định công việc, sẽ quay lại đón em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừm.” Phó Mỹ vui vẻ nói: “Em đợi anh.”

Đợi cô ta lấy chồng ở thành phố, cô ta sẽ là người thành phố, ở nhà lầu, không còn là cô gái quê mùa nữa.

Khương Nguyệt khinh thường người khác như vậy, chẳng phải cũng phải ở lại nông thôn cả đời sao.

...

Khương Nguyệt theo địa chỉ lần trước để lại, tìm đến nhà chị Triệu.

Tám giờ sáng, Khương Nguyệt sợ không có người ở nhà, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau và tiếng đồ đạc rơi vỡ bên trong, còn có tiếng hét của một cô gái.

“Con đã nói là con không đi!”

Triệu Thục Cầm: “Ba con nhờ người xin cho con cơ hội, buổi biểu diễn hôm nay chỉ cần diễn suôn sẻ, sau này sẽ cho con bổ sung lý lịch vào đoàn văn công, nếu con không đi thì phải làm sao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-58.html.]

“Không có trang phục biểu diễn thì con lên sân khấu thế nào!”

“Đi mượn của bạn học trước, mẹ hứa với con, tối nay nhất định sẽ đưa trang phục biểu diễn đến!”

Một giọng đàn ông vang lên: “Một người phụ nữ nông thôn thì làm sao biết may trang phục biểu diễn, bà bị lừa rồi! Hôm nay cô ta chắc chắn sẽ không đến, đừng hy vọng nữa!”

“Vậy bây giờ ông định làm thế nào?” Giọng Triệu Thục Cầm cao lên: “Nếu ông đồng ý cho con bé vào đoàn văn công sớm hơn thì làm gì có chuyện này!”

“Bà chiều hư nó rồi! Những bộ quần áo khác thì không nhảy được sao, các cô gái trong đoàn văn công mặc quân phục cũng nhảy được, sao nó lại không được?”

Cô gái: “Bố thì biết cái gì!”

“Bố không hiểu về nhảy nhưng cơ hội chỉ có một lần, hôm nay đón tiếp anh hùng chiến đấu của quân khu, nếu con không định đi thì sau này đừng nhắc đến chuyện vào đoàn văn công nữa!” Người đàn ông nói: “Bố không có mặt mũi để đi cầu xin người khác nhiều lần đâu!”

Khương Nguyệt đang định gõ cửa thì người đàn ông trung niên tức giận mở cửa bước ra. Cả hai đều ngây người.

Triệu Thục Cầm thò đầu ra từ sau lưng người đàn ông, vẻ mặt ngạc nhiên: “Tiểu Khương! Ôi, Tiểu Khương, sao cô lại đến sớm thế!”

Khương Nguyệt gật đầu với người đàn ông, sau đó xách vali lên, cong mắt: “Tôi đến sớm sao?”

“Không sớm không muộn, vừa đúng lúc!” Triệu Thục Cầm đẩy người đàn ông đang chắn cửa ra, kéo Khương Nguyệt vào, chào hỏi hai anh em sau lưng cô: “Hôm nay dẫn theo con à, đi bộ đến à? Mau vào ngồi đi!”

Tôn Chí Cương nhìn Khương Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, cười tươi rất dễ mến, không giống phụ nữ nông thôn bình thường chút nào.

Bị Triệu Thục Cầm trừng mắt nhìn, ông ấy ngượng ngùng xoa mũi, quát con gái: “Còn không mau thử váy đi, lát nữa không kịp!”

“Ông nhỏ giọng thôi!” Triệu Thục Cầm không khách khí mắng ông ấy, lại quay sang nói với Đình Đình: “Mau đi lấy kẹo cho em trai em gái!”

Loading...