Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:28
Lượt xem: 50

Khương Nguyệt vứt đầu t.h.u.ố.c lá xuống đất: “À, tới đây.”

Đến đoạn cốt truyện về việc bắt cóc trẻ con, Khương Nguyệt không thể không cảnh giác cao độ.

Chẳng lẽ ngoài Vương Tiền, còn có Phó lão Ngũ tham gia vào vụ bắt cóc này?

Mã Ái Mai thấy Khương Nguyệt có vẻ đã thay đổi rất nhiều, cười tươi đón cô vào. Buổi trưa cô vừa mang sủi cảo đến, giờ lại mang bánh gà sang, đây là món quý giá.

“Có phải là Lão Tam mua cho cô không?” Mã Ái Mai cười đùa: “Cậu ấy thương vợ thật đấy, hơn hẳn cái gã nhà tôi. Mười mấy năm kết hôn rồi mà tôi chưa bao giờ thấy chồng mua gì cho tôi.”

Nghe cô ấy nói vậy, Khương Nguyệt chỉ biết cười trừ, không biết đáp sao.

Sau này khi nữ chính đến, Mã Ái Mai sẽ rõ Phó Đình Xuyên thực sự chiều chuộng ai.

Khi hai người nói chuyện và cười đùa, đống cỏ khô bên gốc tường khẽ rung lên. Phó lão Ngũ chui ra từ dưới đống cỏ khô, mặt mày đầy căm hận.

“Ra đây đi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới đống cỏ khô lại chui ra một người nữa, quần áo xộc xệch, mặt đầy vết bầm dập, đúng là Vương Tiền.

“Mẹ kiếp! Xui xẻo thật!”

Phó lão Ngũ hạ giọng: “Mẹ kiếp, mày lừa tao à? Con nhỏ họ Khương này như biến thành người khác vậy, mày chắc chắn là nó muốn bán con chứ?”

Vương Tiền gật đầu: “Chắc chắn mà! Có lẽ vì Phó Lão Tam về rồi nên cô ta sợ hãi.”

Vương Tiền bị Khương Nguyệt cho một vố đau, không chỉ bị cảnh sát cục công an sờ gáy, còn bị Phó Lão Tam đánh cho một trận. Giờ đây, hắn ta cũng đang đầy lửa giận: “Phó lão Ngũ, mày nhận đặt cọc hai trăm đồng rồi, ngày mai không bắt được đứa bé, bên mua sẽ không tha cho mày đâu! Đừng nói là không lấy được hai trăm đồng sau, mà hai trăm đồng trước mày cũng phải trả lại tao đấy!”

Phó lão Ngũ: “Biết rồi, nói mãi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-47.html.]

Vương Tiền xoa mông: “Mẹ kiếp, đợi bán xong đứa trẻ, con nhỏ họ Khương không còn Phó Lão Tam chống lưng nữa, tao sẽ phải thuần phục cô ta!”

Hắn ta thèm khát Khương Nguyệt, giờ nghĩ lại còn cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

Phải chiếm lấy cô bằng mọi giá!

...

Nhà họ Phó.

Hôm qua, bà nội Phó bị Vương Lệ Bình đẩy ngã, khiến xương hông đau suốt cả đêm.

Vợ của Phó lão Ngũ, Đinh Thúy Phân, ngồi khâu đế giày trong sân, hỏi bà: “Mẹ, anh ba vừa mới về, mà chúng ta lại vội chia gia sản ngay, có ổn không?”

Bà nội Phó phẩy tay: “Có gì mà không ổn? Chẳng lẽ bà già này còn nuôi nổi nó cả đời sao? Các con sau này phải tránh xa, đừng để nhà nghèo rớt của nó kéo theo.”

Đinh Thúy Phân gảy gảy tóc bằng kim, giả vờ như không để ý: “Lần trước con về nhà mẹ đẻ, nghe nói thằng Nhược bên cạnh cũng mới xuất ngũ, nhận được tiền trợ cấp kha khá, đang sửa sang lại nhà cửa.”

Bà nội Phó lập tức sáng mắt: “Con nói gì cơ? Còn có tiền trợ cấp nữa à? Bao nhiêu tiền?”

“Con cũng không hỏi kỹ, nhưng chắc không ít đâu,” Đinh Thúy Phân nói tiếp, “Thằng Nhược đó chỉ đi hai năm, còn anh ba thì đã đi mười mấy năm rồi cơ mà?”

Bà nội Phó trợn tròn mắt, nghĩ ngay đến khoản tiền lớn mà Phó lão Tam có thể nhận được sau mười mấy năm phục vụ.

“Hóa ra nó lừa bà già này! Trong tay nó chắc chắn có một khoản lớn!”

Ngày mai chia gia sản, bà quyết tâm phải moi được một phần không nhỏ từ Phó lão Tam.

Đinh Thúy Phân, hiểu ý định của bà, nhẹ nhàng thêm vào: “Mẹ à, con nghe nói quân nhân xuất ngũ không chỉ nhận tiền trợ cấp mà còn được sắp xếp công việc, ít nhất cũng là trưởng phòng hay giám đốc, có khi còn lo việc làm cho gia đình và đảm bảo cho con cái học trường ở thành phố.”

Loading...