Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:26
Lượt xem: 63

Phó Đình Xuyên nhai chậm lại rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ đi lấy sổ lương thực từ mẹ, trong đó có phiếu sữa bột.”

Khương Nguyệt hài lòng, vui vẻ rót cho Phó Đình Xuyên một bát nước nóng và đẩy về phía anh. Đôi mắt cô cong cong: “Vậy anh từ từ ăn nhé, tôi sang nhà chị dâu bên cạnh mượn máy khâu.”

Phó Đình Xuyên cau mày: “Máy khâu trong nhà hỏng rồi à?” Sao lại phải đi mượn của người khác?

Khương Nguyệt không bỏ lỡ cơ hội châm chọc: “Ồ, mẹ anh lấy đi rồi, bà bảo tôi không cần dùng đến.”

Phó Đình Xuyên: “...”

Anh chợt nhận ra, khi người phụ nữ này cố ý bày ra tâm tư cẩn thận, cô trông sinh động hơn hẳn và không khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt vào nhà lấy chiếc váy cần sửa: “Tối nay nhớ mua thêm thịt và rau nhé.”

Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Chẳng phải tôi vừa đưa cô ba mươi đồng sao?”

Khương Nguyệt vô thức che túi tiền, vẻ mặt cảnh giác: “Anh nói rồi, đó là tiền bổ sung dinh dưỡng cho con, một là một, hai là hai.” Số tiền đó là dành cho Tiểu Quả, vào tay cô thì cô sẽ không tiêu một xu cho việc khác.

Muốn mời khách, trước tiên phải lấy lại sổ lương thực từ bà nội Phó.

Phó Đình Xuyên cau mày, nghĩ đến những lời đồn trước đây về việc Khương Nguyệt đưa tiền cho người khác, khiến anh không chắc việc giao tiền cho cô có đúng không.

Nhưng sau khi anh lên huyện báo danh, sẽ có thêm tiền trợ cấp. Nếu Khương Nguyệt không có ý định sống tiếp, thì ba mươi đồng này cũng có thể coi như tiền bồi thường ly hôn.

Nếu Khương Nguyệt biết trước Phó Đình Xuyên sẽ gánh về bốn mươi cân bột mì trắng, cô chắc chắn sẽ không mua mấy cân bột giá cao như vậy, giờ nghĩ lại thật hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-46.html.]

Sau khi suy nghĩ một lúc, Khương Nguyệt quyết định quay lại bếp.

Cô lấy thịt trong bếp ra, sơ chế sẵn để mai dùng.

Cô lo rằng Phó Đình Xuyên có thể nể tình thân mà không đi lấy sổ lương thực, và ngày mai cô không thể chỉ đãi khách bằng rau dưa.

Khương Nguyệt cắt thịt thành từng miếng lớn bằng nắm tay, chần qua nước sôi, vớt ra hai miếng để vào bát, định mai sẽ làm thịt kho tàu.

Những miếng còn lại được cho vào nồi hầm nhỏ lửa. Vì không có gừng, cô bẻ hành lá thành từng khúc cho vào thay thế.

Khi hầm xong thịt, Khương Nguyệt xách túi bánh gà sang nhà hàng xóm, trước khi đi còn dặn dò Phó Đình Xuyên, nhắc anh chờ Tiểu Quả ngủ dậy mới ra ngoài.

Phó Đình Xuyên đáp lại một tiếng “Ừ.”

Cô không yên tâm, liền dặn hai anh em Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà trông chừng nồi thịt, đừng để cạn nước.

Phó Giang Hà liếc nhìn anh trai rồi đáp lại một cách lạnh nhạt giống như bố mình: “Ồ.” Nhưng ánh mắt của cậu vẫn dán chặt vào nồi thịt.

Khương Nguyệt yên tâm, với sự thèm thịt của Phó Giang Hà, cậu bé sẽ không để nồi bị cháy.

Nhà Khương Nguyệt nằm ở cuối dãy nhà ngói đỏ, sau nhà có một cây bồ kết lớn. Khi cô vừa ra khỏi cửa, thấy như có bóng người sau cây bồ kết, cô đi tới nhưng chỉ thấy một bụi cỏ dại, không có ai. Trên mặt đất có mấy đầu t.h.u.ố.c lá ướt sũng, một đầu có in ba chữ “Hoàng kim diệp”, còn hai đầu kia là nhãn hiệu Mẫu đơn.

Người trong làng đa phần hút thuốc lào tự cuốn để tiết kiệm tiền, rất ít người có thể mua t.h.u.ố.c lá có đầu lọc.

Trên xe của Vương Tiền, cô từng thấy một bao thuốc nhãn hiệu Mẫu đơn.

“Vào nhà đi chứ, đứng ngoài làm gì?” Mã Ái Mai từ trong nhà gọi vọng ra.

Loading...