Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:23:21
Lượt xem: 21

Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Không nhận được thông báo sắp xếp công việc, hẳn là đến vì chuyện riêng.”

Nguyên Dã: “Nói ra cũng lạ, vị lão thủ tướng đó cũng họ Phó, nếu không biết anh là con ruột của nhà anh, tôi còn nghi ngờ anh là con trai của ông ấy, anh nghĩ xem, gen nhà anh như vậy, quả là tre già măng mọc.”

Phó Đình Xuyên không để ý đến lời trêu chọc của anh ta.

“Chờ đợt này bận rộn xong, xem có cơ hội gặp được vị lão thủ tướng đó không, tôi đã ngưỡng mộ ông ấy từ lâu rồi.”

...

Khương Nguyệt, Phó Linh và lão Ngô bận rộn suốt đêm, cuối cùng cũng hoàn thành xong quần vào lúc mười giờ sáng.

Mười giờ mở cửa, những người đến lấy quần đã vây quanh một vòng.

Họ nghe nói cửa hàng bị đập phá, tưởng rằng không giao hàng được, đến để lấy tiền đặt cọc.

Mấy người bên ngoài cửa hàng đang bàn xem nên vào cướp thứ gì có giá trị thì Khương Nguyệt kéo cửa cuốn lên, kéo ra một bao quần áo.

“Im lặng nào, lấy theo thứ tự đặt hàng, gọi đến tên thì ra phía trước xếp hàng trả tiền lấy hàng.”

Bận rộn từ mười giờ sáng đến trưa, đợt quần này đã phát hết, Phó Linh ghi sổ đếm tiền đến mềm cả tay.

Tính ra, tuần này bán quần được tổng cộng hơn ba nghìn đồng.

Trừ tiền nguyên liệu cho nhà máy dệt, còn lại hai nghìn tám.

Khương Nguyệt đưa cho lão Ngô một trăm đồng: “Hôm nay bị kinh sợ rồi, tôi biết nhà nào cũng đang chờ tiền dùng, lần này không đợi đến cuối tháng mới trả, năm mươi đồng tiền lương ứng trước, năm mươi đồng tiền bồi thường. Về nghỉ ngơi mấy ngày, thứ hai tuần sau lại đi làm.”

Lão Ngô cảm kích nhận lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-420.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đã nhiều năm không thấy nhiều tiền như vậy rồi.

Không ngờ mới đi làm một tuần mà đã nhận được một trăm đồng.

Có một trăm đồng này, gia đình có thể đón một cái Tết sung túc, có thể mua chút thịt cho bọn trẻ.

Không đợi đến Tết, hôm nay ông ấy sẽ bảo gia đình mua thịt cho bọn trẻ.

Công việc này tốt đến mức khiến ông ấy lo lắng, ông ấy nhất định phải trân trọng gấp bội, cũng thật lòng mong bà chủ nhỏ có thể làm ăn lâu dài.

Khương Nguyệt cũng đưa cho Phó Linh một trăm đồng, không đợi cô ấy từ chối, nói: “Chị, đây là tiền chị xứng đáng được hưởng, tuần này phiên tòa xét xử ly hôn sẽ mở, chắc chắn sẽ phải tiêu tiền, chị cứ cầm tiền, có tiền trong túi sẽ không lo lắng.”

Phó Linh gật đầu nhận lấy.

Cô ấy đã thử rất nhiều hương vị cổ vịt, muốn đi bán đồ ngâm chua cay, cũng cần vốn.

Tiễn khách đi, còn lại mấy chiếc quần cỡ L và M không ai lấy. Khương Nguyệt khóa cửa hàng, dán một tờ giấy ghi thông tin liên lạc lên cửa, bảo nếu ai thấy thông báo thì có thể đến phòng phát thanh của khu gia thuộc quân đội để lấy quần áo.

Sau đó cô bảo Phó Linh xách quần áo về nhà.

Cô phải đi xe đến bệnh viện thành phố, tối qua Nguyên Dã đưa Phó Đình Xuyên đến bệnh viện xong đã đến nói với cô, chiều nay Phó Đình Xuyên sẽ hội chẩn.

Phó Linh không yên tâm: “Em cả đêm không ngủ, hay về nhà nghỉ một lát, để chị đi thành phố.”

Khương Nguyệt lắc đầu: “Chị cũng chưa ngủ, để em đi, đi một chuyến cho yên tâm.”

Phó Linh nghĩ đến chuyện Khương Nguyệt biết y thuật, không giống cô ấy chẳng hiểu gì, đi đến còn có thể gây thêm phiền phức.

Việc cô ấy có thể làm là trông nom tốt gia đình và con cái.

Khương Nguyệt nhớ đến thông tin nghe được trên xe buýt khi về hôm qua, hỏi: “Phiên tòa xét xử ly hôn định vào ngày nào?”

Loading...