Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 412
Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:23:05
Lượt xem: 18
Phó Cảnh Thái chỉ thấy quen mắt, nhìn càng thích.
Cháu trai cháu gái ông ấy không ít nhưng chưa có đứa nào giống cô bé này, khiến ông ấy vừa nhìn thấy đã vui mừng.
Giống như nơi mềm mại nhất trong tim bị khơi động.
Ký ức mơ hồ trong đầu ông ấy trào dâng.
“Thủ trưởng, vẫn chưa liên lạc được với Thư Ninh, đoàn văn công nói là đi ngoại cảnh, mấy hôm nay chưa về.” Tiểu Lưu chạy nhanh tới: “Vừa rồi đến quân khu mượn điện thoại, biết được chúng ta đang ở huyện Thanh Diệu, bảo tôi tạm thời xử lý một số việc. Tôi đi tìm khách sạn cho ông ở trước, đợi cô ấy về cũng có chỗ tìm chúng ta.”
Phó Cảnh Thái: “Được, xử lý việc là quan trọng, tôi tự tìm khách sạn, đứa trẻ Thư Ninh này đúng là, việc gì cũng không báo trước.”
Ông ấy vừa quay mặt đi, cô bé sau cột điện đã biến mất, trong lòng ông ấy lập tức thắt lại: “Lúc nãy cậu đi tới có thấy một cô bé không, bé tí như củ cải, đứng sau cột điện kia.”
“Không ạ?” Tiểu Lưu vẻ mặt khó hiểu.
“Này, lạ thật, vừa nãy tôi thấy một cô bé, tôi thấy quen lắm, còn tưởng là họ hàng nhà mình, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu.”
Ông ấy lẩm bẩm trong lòng, mấy năm nay càng ngày càng hay quên, chẳng lẽ đến họ hàng cũng quên rồi sao?
Tiểu Lưu hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Phó Cảnh Thái, biết trong đầu ông ấy còn sót lại mảnh đạn, ảnh hưởng đến trí nhớ.
Hai năm gần đây ảnh hưởng càng ngày càng lớn, thường xuyên xuất hiện một số ảo giác.
Bác sĩ nói đây là ảnh hưởng của mảnh đạn đang lan rộng, nguyên nhân là nhận thức mất cân bằng, ban đầu có thể xuất hiện một số ảo giác, sau này sẽ ảnh hưởng đến đâu vẫn chưa xác định, có thể là thị giác hoặc thính giác.
Chủ nhiệm Viên đã dặn dò, phải chú ý tình trạng trí nhớ của thủ trưởng, có tình huống gì phải kịp thời báo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-412.html.]
Anh ta lo thủ trưởng bị bệnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ họ đang ở một huyện nhỏ xa xôi này, nếu thủ trưởng thực sự bị bệnh, anh ta cũng không xử lý được, phải nhanh chóng liên lạc với nhà bên kia, ít nhất cũng để họ biết tình hình.
...
Dì Hồng ra ngoài mua đồ ăn, vừa quay mặt đi một cái đã không thấy Tiểu Quả đâu, bà ấy sợ đến toát mồ hôi hột, nếu làm mất đứa trẻ thì phải làm sao.
Kết quả Tiểu Quả đang đứng sau cột điện ăn kẹo hồ lô.
May quá, may quá.
Phó đoàn trưởng nhập viện, cửa hàng của Khương Nguyệt lại xảy ra chuyện, Phó Linh từ sáng sớm đã vội đi giúp Khương Nguyệt, mới nhờ bà ấy trông mấy đứa trẻ. Nếu bà ấy lại làm mất đứa trẻ thì đúng là đáng c.h.ế.t vạn lần.
“Không được chạy lung tung biết không, cháu làm bà sợ c.h.ế.t khiếp. Lỡ như ông kẹ bắt cháu đi thì sao?” Bà ấy bế Tiểu Quả lên, dọa cô bé.
“Cháu thấy bố.” Tiểu Quả giơ kẹo hồ lô, nói không rõ: “Không phải, bố.” Cô bé dùng ngón tay chỉ vào tóc mình: “Trắng!”
Cô bé vẫn chưa thể diễn đạt rõ ràng, người đó rõ ràng giống hệt bố nhưng lại không phải bố.
Tóc ông ấy trắng, râu cũng trắng.
Cô bé giơ tay lên, que tre của kẹo hồ lô suýt chọc vào mắt, dì Hồng nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.
“Ngoan nào, cháu nói chậm thôi, đừng chỉ lung tung.” Bà ấy tưởng cô bé nhớ bố.
Thật đáng thương, ông trời mở mắt, để Phó đoàn trưởng mau chóng khỏe lại, trong nhà còn ba đứa trẻ ngao ngao đòi ăn, một gia đình tốt như vậy, sao lại số phận long đong thế này.