Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:47
Lượt xem: 36

Tiểu Chu cân nhắc nói: “Chính ủy, hôm nay đồng nghiệp của cô Tiểu Nhu đến nhà, nói cô Tiểu Nhu nợ tiền họ.”

Lư chính ủy ngạc nhiên: “Tiểu Nhu nợ tiền? Chuyện gì thế?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ấy đầu tiên là không tin, tiền trong nhà luôn do Tiểu Nhu quản lý, trong sổ tiết kiệm của ông ấy còn mấy trăm, ông ấy cũng không bao giờ quản tiền của cô ta, sao lại nợ tiền người khác được?

Thảo nào mấy hôm trước ông ấy tìm Giang Tâm Nhu lấy sổ tiết kiệm, cô ta cứ ấp úng thoái thác.

Chẳng lẽ cô ta lại đi mua nhà ở thành phố phía đông?

“Nợ bao nhiêu?” Lư chính ủy hỏi.

Tiểu Chu: “Có người nói một trăm, có người nói hai trăm, có mười mấy người, tổng cộng một nghìn tám trăm năm mươi.”

“Nhiều vậy sao?”

Lư chính ủy kinh ngạc: “Con bé làm gì vậy? Có phải bị lừa không?”

“Cô Tiểu Nhu mở một cửa hàng bên ngoài, vay tiền đồng nghiệp để đi thành phố phía Nam lấy một lô quần, hứa là kiếm được tiền sẽ chia hoa hồng cho đồng nghiệp, bây giờ trong thành phố đang thịnh hành quần ống loe, quần cô Tiểu Nhu lấy về không bán được. Tiền cũng không trả được.”

Tiểu Chu đã tìm hiểu rõ tình hình, trước đó cậu ấy nghĩ Giang Tâm Nhu chỉ mua vài chục chiếc quần từ thành phố về bán, Giang Tâm Nhu không cho cậu ấy nói với Chính ủy nên cậu ấy không nói.

Không ngờ Giang Tâm Nhu lại chơi lớn, một lần lấy về mấy nghìn chiếc quần, chất đống trong căn nhà ở phía đông thành phố.

Tiểu Chu nói: “Bây giờ các cô gái trong đoàn văn công đang chặn ở cửa nhà đòi tiền, nói nếu không trả tiền sẽ kiện cô Tiểu Nhu tội lừa đảo.”

Lòng Lư chính ủy chùng xuống, trước tiên phải giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, nếu kiện đến đơn vị, Giang Tâm Nhu sẽ mất việc, nghiêm trọng còn phải ngồi tù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-395.html.]

Ông ấy nói: “Trong tủ phòng làm việc của tôi có một sợi dây chuyền vàng, là của mẹ Tiểu Nhu để lại, cậu mang đi bán đi, chắc được khoảng một hai nghìn, xem có đủ trả nợ không.” Sợi dây chuyền đó vốn định làm của hồi môn cho cô ta, bây giờ cho cô ta cũng được.

Tiểu Chu đồng ý, đưa ông ấy đến quân khu, sau đó về nhà lấy dây chuyền.

Lư chính ủy lúc đầu còn rất tức giận, đến văn phòng pha một tách trà, bình tĩnh lại, nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Giang Tâm Nhu, ông ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Giống như sự bất thường của Giang Tâm Nhu bắt đầu từ sau khi Phó Đình Xuyên được điều động đến.

Chẳng lẽ là vì tình mà đau khổ?

Việc loay hoay mua nhà kiếm tiền này cũng là muốn gây sự chú ý với Phó Đình Xuyên sao? Không hợp lý.

Lư chính ủy không nghĩ ra được lý do hợp lí nhưng ông ấy cảm thấy, mọi chuyện đã đến nước này, chi bằng đưa Giang Tâm Nhu ra ngoài, vừa hay nhà họ Cố ở kinh thành vừa gửi thư đến, nói đoàn văn công bên đó đang thiếu người, Tiểu Nhu điều kiện tốt, hẳn là có thể vào được.

Gần đây ông ấy sẽ dành thời gian đưa Giang Tâm Nhu đến đó xem, nếu được thì để cô ta ở lại kinh thành.

Đang nghĩ, điện thoại của Tiểu Chu gọi đến.

“Chính ủy, trong ngăn kéo không có dây chuyền, có phải ông nhớ nhầm chỗ không?”

Đồ vật vợ ông ấy để lại, ông ấy còn thường xuyên lấy ra xem, sao có thể nhớ nhầm được.

“Tôi về xem lại.”

Đợi đến khi ông ấy về đến nhà, lục tung cả nhà lên, mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Không chỉ sợi dây chuyền mất tích, rượu mà chiến hữu cũ tặng, thư pháp mà bố vợ tặng, còn có cả tem mà vợ ông ấy sưu tầm, trong nhà này, bất cứ thứ gì có giá trị đều không cánh mà bay.

Loading...