Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:45
Lượt xem: 26

Mặt Phó Linh tái mét, suýt nữa không đứng vững, đầu cô ấy chỉ toàn một ý nghĩ: Đình Xuyên sắp mù rồi sao? Anh mà mù thì phải làm sao, sau này phải sống thế nào?

Trong nhà còn ba đứa trẻ, sau này không thể trông chờ hết vào Khương Nguyệt.

Khương Nguyệt đỡ cô ấy, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy xem như an ủi.

Phó Linh định thần lại.

Khương Nguyệt bây giờ chính là chỗ dựa tinh thần của cô ấy, thấy Khương Nguyệt không hoảng loạn, cô ấy cũng không hoảng loạn như vậy nữa.

Trước đây gia đình cũng dựa vào Khương Nguyệt mà.

Hình như Đình Xuyên cũng không giúp được gì nhiều.

Nhưng đó là em trai cô ấy, nghĩ đến cảnh sau này em trai có thể phải sống trong bóng tối cả đời, cô ấy rất khó chịu.

Khương Nguyệt lạc quan nói: “Đừng sợ, bác sĩ cũng nói rồi, lỡ đâu hai tháng nữa tự khỏi thì sao, cũng không chừng chuyên gia ở kinh thành có thuốc đặc trị.”

Bệnh tật sợ nhất là suy nghĩ lung tung, tự mình dọa mình.

Mọi chuyện cứ nghĩ theo hướng tốt, không thể cứ cho rằng mình không phải là một trong số vạn người may mắn, vậy thì sao lại chắc chắn mình là người xui xẻo chứ.

Lãnh đạo quân khu cũng nói: “Đồng chí Tiểu Khương nói đúng, cứ nghĩ theo hướng tốt, cũng chuẩn bị chu toàn nhất, trở về tôi sẽ báo cáo, để chuyên gia ở kinh thành đến đây một chuyến, Đình Xuyên là đoàn trưởng giỏi nhất của tôi, tương lai sau này còn dài, nhất định phải dốc toàn lực chữa trị.”

Lãnh đạo quân khu không thể ở lại đây lâu, sau khi dặn dò bác sĩ xong, ông ấy phải về rồi, buổi sáng ông ấy còn phải họp ở thành phố.

Lúc đi, Lư Chính ủy đau lòng vỗ vai Khương Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-394.html.]

Sau khi con gái ông ấy gây họa, ông ấy bận rộn công việc, vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện tử tế với Khương Nguyệt.

Ông ấy đầy vẻ áy náy: “Vất vả cho cháu rồi.”

Khương Nguyệt có cảm xúc rất phức tạp với Lư Chính ủy, khi cô đến thế giới này, Lư Chính ủy là người lớn tuổi đầu tiên vô điều kiện giúp đỡ cô, đối xử rất tốt với cô và các con.

Phó Đình Xuyên không có người thân ở huyện, lúc mới chuyển đến, Lư Chính ủy đã tặng chăn, tặng đồ ăn, mọi mặt đều chu đáo.

Nhưng từ khi biết ông ấy là bố nuôi của Giang Tâm Nhu, Khương Nguyệt đã có thêm một chút đề phòng với ông ấy, đối xử với ông ấy có khoảng cách.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô biết Lư Chính ủy muốn thay Giang Tâm Nhu xin lỗi cô, trong quân khu đồn ầm lên, có một cô gái là con của quan chức cấp cao trong đoàn văn công để mắt đến Phó Đình Xuyên, muốn giành đàn ông với cô.

Mặc dù người mất danh tiếng là Giang Tâm Nhu nhưng Phó Đình Xuyên cũng bị liên lụy, không tránh khỏi bị người ta bàn ra tán vào.

Khương Nguyệt đã nghe thấy mấy lần, đều không khách khí đáp trả lại.

Cô ngăn lời Lư Chính ủy: “Không có gì vất vả, chúng tôi là vợ chồng, tôi chăm sóc anh ấy là việc nên làm.”

Lư Chính ủy khen ngợi vỗ vai cô, che giấu vẻ lúng túng trong đáy mắt: “Có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói.”

“Được, làm phiền ông rồi, tôi tiễn hai người.” Khương Nguyệt thoải mái tiễn họ ra ngoài.

Lãnh đạo quân khu đi họp, Tiểu Chu đến đón Lư Chính ủy về.

Lư Chính ủy già đi nhiều so với nửa năm trước, tóc mai đã bạc trắng, bọng mắt cũng trũng xuống.

Tiểu Chu nhìn Lư Chính ủy ngày một già đi, trong lòng không thoải mái, lời đến bên miệng lại không nỡ nói, nghĩ đến việc Lư chính ủy về rồi cũng sẽ biết, chi bằng để ông ấy chuẩn bị tâm lý trước.

Loading...