Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:43
Lượt xem: 27

Nếu cô nhớ không nhầm thì trong nguyên tác, vị danh y này và một vị đại lão ở kinh thành là bạn vong niên, học trò của anh ta hình như còn là con gái của vị đại lão kia.

Nếu đúng như vậy thì cô phải tìm cách tiếp cận vị đại lão kia.

Phó Thư Ninh và Phó Đình Xuyên trông giống nhau như đúc, lại đến từ kinh thành, hình như gia thế cũng có chút thế lực, liệu cô ấy có phải là học trò của vị danh y kia không?

Nhưng ngay sau đó, cô đã bác bỏ suy nghĩ này.

Phó Thư Ninh chỉ biết đóng phim, đến cả bầu và bí còn không phân biệt được, không giống như người có thể biết đến các loại thuốc Đông y.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn, Phó Thư Ninh có thể có quan hệ với vị đại lão kia, cô phải tìm cách dò la, tiếp cận thêm.

Cô không muốn để Phó Đình Xuyên nhận lại người thân, sợ gây ra phiền phức không đáng có nhưng nếu vị đại lão kia thực sự là người thân của Phó Đình Xuyên, hoặc có quan hệ với người thân của Phó Đình Xuyên thì sao? Nếu không thì sao mười mấy năm trước lại gửi năm mươi đồng để Phó Đình Xuyên nhập ngũ?

Chỉ cần liên lạc được với vị đại lão kia là có thể liên lạc được với vị danh y kia.

Đến bệnh viện quân khu, chuyên gia tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra cho Phó Đình Xuyên, kết quả chụp CT cho thấy não không có dị vật. Giống như phán đoán của chuyên gia, hôn mê bất tỉnh là do áp lực mắt và chấn thương màng nhĩ gây ra.

Vừa đến thành phố, Phó Đình Xuyên đã tỉnh lại.

Ngực anh lạnh ngắt, vừa mở mắt ra đã thấy cô vợ nhỏ của mình đang thèm thuồng xoa nắn cơ n.g.ự.c của mình.

Khương Nguyệt đang thay áo bệnh nhân cho anh, nhìn thấy cơ n.g.ự.c săn chắc, không nhịn được sờ một cái, kết quả lại bị Phó Đình Xuyên bắt tại trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-393.html.]

Nghĩ đến chuyện trước đó mình hiểu lầm anh không được, còn chủ động quyến rũ nhiều ngày, mặt Khương Nguyệt đỏ bừng.

“Anh tỉnh rồi à.” Cô vội vàng cài cúc áo cho anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trách móc vỗ một cái vào n.g.ự.c anh, chuyển chủ đề: “Mắt bị thương nghiêm trọng như vậy mà anh không nói với em một tiếng, lỡ chậm trễ điều trị thì sao? Sau này không được như vậy nữa!”

Vẻ giận dỗi của cô khiến trái tim Phó Đình Xuyên tăng tốc, vô thức muốn ôm cô vào lòng.

Anh đột nhiên nắm lấy tay cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Khương Nguyệt có chút ngượng ngùng, đúng lúc Phó Linh dẫn Lư Chính ủy và Lãnh đạo quân khu vào, cô vô thức rút tay về, trách móc vỗ vào mu bàn tay Phó Đình Xuyên.

“Ở bệnh viện mà còn kéo kéo nắm nắm, ra thể thống gì!”

Phó Đình Xuyên hiểu ý, ở bệnh viện không thể kéo kéo nắm nắm, ở nhà thì được.

Lãnh đạo quân khu và Lư Chính ủy quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của Phó Đình Xuyên, chuyên gia đi theo sau vào, ông ấy cũng không giấu giếm tình hình bệnh, nói thẳng: “Xuất huyết đáy mắt, không thể phẫu thuật, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng, chờ tự hồi phục. Nếu hồi phục tốt thì ba, bốn tháng có thể về lại như cũ.”

Lãnh đạo quân khu cau mày: “Nếu hồi phục không tốt thì sao?”

Sắc mặt chuyên gia đanh lại, tim mọi người đều thắt lại.

“Trường hợp xấu nhất là sẽ tiếp tục diễn biến xấu đi, cho đến khi mù lòa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không có cách nào can thiệp sao?”

“Can thiệp bằng thuốc không có hiệu quả rõ rệt, không đủ điều kiện phẫu thuật nhưng chúng tôi đã liên hệ với các chuyên gia hàng đầu ở kinh thành, gửi hồ sơ bệnh án của Phó đoàn trưởng qua đó, có lẽ vẫn còn cơ hội.”

Loading...