Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:18
Lượt xem: 25
“Hiểu rồi, cô yên tâm.”
“Tôi thề, chắc chắn sẽ không.”
Hai người đồng thanh nói, khó khăn lắm mới có cơ hội kiếm tiền, không thể để vụt mất được.
Bạn của đạo diễn Vương cũng nói: “Yên tâm đi, nhân phẩm của lão Ngô và Phương Phương tôi có thể đảm bảo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Thấy vẻ mặt căng thẳng của hai người, như thể sợ cô không đồng ý, Khương Nguyệt cười hòa hoãn không khí: “Tôi không nghi ngờ hai người, chỉ là nói trước để hai người có sự phòng bị, tránh trường hợp có kẻ tiểu nhân dụ dỗ, hoặc học trộm kỹ thuật của hai người.”
Cô nói vậy, hai người không khỏi nghiêm mặt. Lão Ngô liên tục gật đầu: “Thật sự phải chú ý.”
Ông ấy làm thợ may nhiều năm như vậy, những chuyện thế này không ít. Chỉ là hai năm nay làm việc trong xưởng, mọi người đều học giống nhau, không ai thèm để mắt đến chút kỹ thuật của ông ấy.
Phương Phương mím môi, sắc mặt tái nhợt: “Cô yên tâm, chân tôi bị thương chính là do người trộm kỹ thuật, tôi nhất định sẽ hết sức cẩn thận.”
Khương Nguyệt yên tâm: “Vậy chúng ta nói chuyện chi tiết.”
Khương Nguyệt cũng không giấu giếm đạo diễn Vương, cô bán một cái mặt nạ cho đạo diễn Vương với giá một nghìn nhưng trừ đi chi phí nguyên vật liệu, còn có tiền bản quyền thiết kế, rồi trả cho họ hai trăm, còn lại cũng không còn bao nhiêu.
Số tiền cô kiếm được cũng nằm trong phạm vi hợp lý, dù sao toàn bộ xưởng cũng cần chi phí vận hành, cô còn phải chịu một số rủi ro.
Nếu trước Tết có thể làm xong năm cái mặt nạ này thì sẽ có đủ tiền mở cửa hàng.
Chốt xong nhân sự, Khương Nguyệt giữ họ lại, nghe đạo diễn Vương nói chuyện chi tiết. Nói được nửa chừng, nhà máy dệt của huyện nhờ người gửi thư đến, vải bò cô đặt đã xuất kho, bảo cô đến ký tên lấy hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-381.html.]
Hiện tại huyện có thể sản xuất hai loại vải bò, một loại là vải màu xanh nhạt đã giặt nước, một loại là vải màu xanh đen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt mỗi loại lấy năm mươi mét.
Chất lượng vải bò đợt đầu không chắc chắn, cô muốn lấy một ít về thử trước. Nếu bán chạy, cô sẽ nhập thêm số lượng lớn, hơn nữa hiện tại thiếu nhân công, dựa vào cô thì một ngày chỉ có thể làm được hai chiếc quần.
Khương Nguyệt dẫn theo Phó Thư Ninh lái xe kéo vải về.
Có lão Ngô ở đây, Khương Nguyệt cắt may ngay một chiếc, phần chi tiết cô nhờ lão Ngô giúp tối ưu lại một chút.
Khi thành phẩm ra lò, Phó Thư Ninh trợn tròn mắt.
“Cái này quá...” Cô ấy nghĩ mãi mới tìm được tính từ để diễn tả: “Thời thượng! Tôi thấy đàn ông nước ngoài mặc quần ống loe thế này. Gần đây trong trường tôi có nhiều người mẫu nữ chụp ảnh cũng bắt đầu mặc quần như thế này rồi.”
Kiểu dáng này mới vừa nổi lên ở kinh thành, Khương Nguyệt ở tận huyện Thanh Diệu vùng Tây Bắc xa xôi đã làm ra được rồi, tin tức quả là nhanh nhạy.
Cô ấy phấn khích: “Tôi có thể thử được không? Tôi chưa mặc kiểu quần này bao giờ.”
Mẹ cô ấy quản nghiêm lắm, những bộ quần áo này trong mắt mẹ cô ấy chính là trang phục kỳ quái, cô ấy đã muốn thử từ lâu rồi.
Phó Thư Ninh xinh đẹp, dáng người mảnh mai, là một cái mắc áo trời sinh.
Mọi người nhìn không rời mắt, gấu quần giống như váy, theo động tác di chuyển của cô ấy mà đung đưa.
Bản thân Phó Thư Ninh nhìn cũng thích: “Đồng chí Tiểu Khương, cái này bao nhiêu tiền, tôi mua.”
“Không cần tiền, tặng cô chiếc đầu tiên.” Khương Nguyệt hào phóng nói: “Có thể mặc vào chụp cho tôi một tấm ảnh không, tôi in ra làm quảng cáo.”