Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 346
Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:05:12
Lượt xem: 32
Sao lại như thế?
“Ngày mai con biểu diễn ở hội trường, bố có đi xem không!”
Lư Chính ủy mệt mỏi ngồi xuống: “Ngày mai bố không đi, dạo này bệnh cũ tái phát, đau lưng ngồi không được.”
Bộ dạng của ông ấy chẳng giống người vừa đánh thắng trận trở về chút nào.
Giang Tâm Nhu biết Phó Đình Xuyên sẽ gặp chuyện, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Nửa đêm, Lư Chính ủy dậy nghe điện thoại, Giang Tâm Nhu mặc quần áo, áp tai vào khe cửa nghe trộm.
“...Mất tích giữa đường, đúng, có thể bị thương...”
“...Cậu ấy sẽ không để lại dấu vết, tìm trinh sát giỏi nhất...”
“...Nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy...”
Giang Tâm Nhu nhíu mày, tìm ai vậy, có phải Phó Đình Xuyên không?
Phó Đình Xuyên mất tích?
Nếu đúng là vậy, đây chính là cơ hội tốt để cô ta lấy được lòng tin của Phó Đình Xuyên.
Cô ta nhớ lại, kiếp trước có một lần Phó Đình Xuyên bị thương nặng, bị kẻ địch truy đuổi, bất đắc dĩ phải trốn vào trong núi gần đó.
Nếu lần này cũng ở đó, cô ta có thể thử vận may.
Lỡ như tìm được, cô ta có thể chăm sóc Phó Đình Xuyên bị thương nặng, vun đắp tình cảm.
Cô ta không tin Phó Đình Xuyên không có chút tình cảm nào với mình, nếu không có tình cảm, kiếp trước tại sao lại liều c.h.ế.t cứu cô ta lúc cô ta hấp hối?
Huống hồ mấy năm trước, Phó Đình Xuyên đã cứu cô ta một lần.
Anh chỉ ngại nên chưa ly hôn với Khương Nguyệt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-346.html.]
Giang Tâm Nhu khẽ cười, nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo.
....
Trong núi sâu, những tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng, trong rừng tối đen như mực.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng lá khô xào xạc dưới chân.
Nhiệt độ trong núi vào đêm đông xuống dưới 0 độ, hơi thở phả ra thành khói trắng bị gió thổi tan, Phó Đình Xuyên đẩy cửa nhà đá, ném một chiếc bánh xuống đất.
Trong bóng tối, một người đàn ông bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân bị ném vào góc tường, anh ta khó khăn dùng chân kéo chiếc bánh cứng ngắc trên đất về phía mình.
“Chít chít!”
Một con chuột chạy vụt qua chân.
Phó Đình Xuyên giơ chân giẫm lên đuôi nó.
Người đàn ông nhìn Phó Đình Xuyên với ánh mắt đầy kinh hãi, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Phó Đình Xuyên đoán anh ta nói: Anh không bị mù à?
Phó Đình Xuyên thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, khập khiễng đi đến ngồi xuống giường gỗ.
Nhiệm vụ lần này, anh nghe theo Khương Nguyệt, tránh được vòng vây ở đường hầm. Tránh được vết thương chí mạng nhưng mắt trái bị va đập, có m.á.u tụ, tầm nhìn toàn một màu đỏ, không nhìn rõ được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng đây đã là tình huống tốt nhất rồi, nếu không có Khương Nguyệt nhắc nhở, chỉ sợ trong vòng vây đó anh không bị mù cũng phải tàn phế.
Anh bắt được “gián điệp”, để đánh lạc hướng sự cảnh giác của kẻ địch, trên đường rút lui anh đã giả vờ mù.
Giả vờ mù rất hữu dụng, những tên đồng bọn của “gián điệp” lần lượt xuất hiện, thậm chí còn tạo ra vụ nổ, đều bị anh giải quyết hết.
Nhưng con sói ẩn nấp sâu nhất vẫn chưa dụ ra được. Chân anh bị trúng đạn, còn phải mang theo tù binh, một mắt bị thương, khả năng b.ắ.n s.ú.n.g giảm sút, lại còn lạc mất đồng đội, anh buộc phải trốn cùng “gián điệp.”
Đây là một khe núi phía sau thôn Hạ Thủy, hai bên đều là vách đá, dựa vào không gian do mấy cây cổ thụ tạo thành dựng nên một ngôi nhà bằng đá, đã nhiều năm rồi, không biết do ai để lại.
Phía trên tán cây có một bệ nhô ra, nếu không trèo xuống thì không thể phát hiện ra có một ngôi nhà ở đây.