Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:04:52
Lượt xem: 37

Chị gái phụ trách nhà máy dệt có chút động lòng, nhưng cô ấy không muốn tốn tiền vào chuyện này, cô ấy có tay nghề may, định về thử làm xem sao.

Những người khác thì không có điều kiện thuận lợi như vậy, tranh nhau hỏi Khương Nguyệt: “Đồng chí Tiểu Khương, may một chiếc hết bao nhiêu tiền, cô có thể may cho tôi một chiếc không?”

Khương Nguyệt: “Không đắt lắm nhưng loại vải trên người tôi thì ở đây không có, phải đến tỉnh mua. Có thể may bằng vải bò, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Cô hỏi chị gái phụ trách nhà máy dệt: “Nhà máy dệt của các cô bao giờ mới bắt đầu sản xuất vải bò vậy, cô phải để dành cho tôi một ít đấy.”

Chị gái phụ trách nhà máy dệt gật đầu: “Yên tâm, cô đi xem với tôi, thích loại nào thì tôi ghi lại cho cô, nửa ngày là có thể sản xuất được.”

Khương Nguyệt nói với mọi người: “Bây giờ vẫn chưa định giá được, phải xem giá thành của vải bò ra sao đã, nhưng mọi người yên tâm, chắc chắn sẽ rẻ hơn nhiều so với việc nhờ người mua ở thành phố phía Nam mang đến.”

Mọi người đều tỏ vẻ hiểu, sau đó hướng mũi nhọn về phía chị gái phụ trách nhà máy dệt.

“Vậy chúng tôi nhờ vào cô cả đấy, nhớ tính giá rẻ cho đồng chí Tiểu Khương nhé!”

“Đúng vậy, kiểm soát được giá thành thì mới hạ giá được. Nghe nói có người đi thành phố mua quần bò về bán lại, bán một lần lãi gấp đôi, một chiếc dám bán đến mười lăm hai mươi đồng, làm bằng vàng hay bạc vậy.”

Quần áo mặc thường ngày không giống với trang phục biểu diễn, quần áo mặc thường ngày mười mấy đồng đã là cao lắm rồi, bằng nửa tháng lương của người bình thường.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói ồn ào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-336.html.]

“Nghe nói hôm nay có lãnh đạo đến kiểm tra, còn có cả lãnh đạo của đoàn văn công nữa. Nghe nói là muốn tổ chức hoạt động gì đó, muốn hợp tác với địa phương.”

Khương Nguyệt muốn ở lại nghe ngóng nhưng đã trưa rồi, cô còn phải đến nhà máy dệt xem vải, buổi chiều đi tìm Tạ Ái Bình bàn chuyện hợp tác, nếu ở lại thêm một lúc nữa sợ sẽ chậm trễ chuyện buổi chiều.

Cô rất coi trọng nhu cầu của Tạ Ái Bình, bà ấy là lãnh đạo của đoàn văn công, lại thường xuyên tiếp xúc với các hoạt động tổ chức sân khấu phim ảnh, biết đâu sau này có thể thông qua Lý Ái Bình mà mở rộng được đường tiêu thụ.

Trang phục biểu diễn của những đơn vị này gần như chỉ mua một lần, đợi đến khi làm xong đợt này, các đơn vị sẽ luân phiên mượn nhau, khả năng tăng thêm đơn đặt hàng không lớn lắm.

Không lâu sau khi Khương Nguyệt rời đi, cô Từ dẫn đầu lãnh đạo và những người của đoàn văn công đến văn phòng xem trang phục biểu diễn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tạ Ái Bình cũng ở đó, bà ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là tay nghề của Khương Nguyệt, những bộ quần áo này hôm qua bà ấy đã thấy ở nhà Khương Nguyệt rồi, nhưng lúc này nhìn thấy thành phẩm vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.

Giang Tâm Nhu đi sau đoàn người, nghe lãnh đạo của mình là Tạ Ái Bình khen Khương Nguyệt, trong đầu cô ta thoáng qua vài ý nghĩ tàn nhẫn nhưng chớp mắt đã phủ nhận hết.

Chỉ cần Khương Nguyệt chưa ly hôn với Phó Đình Xuyên, cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, bất cứ chuyện gì liên quan đến cô cũng sẽ bị truy cứu đến cùng.

Cô ta không thể động vào cô.

Cô ta nhìn những bộ trang phục biểu diễn do Khương Nguyệt làm, kiểu dáng và họa tiết đều là những thứ cô ta chưa từng thấy ở kiếp trước. Xem ra cô không phải là người được trọng sinh.

Loading...