Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:04:44
Lượt xem: 35

“Này, nếu được lãnh đạo đoàn văn công để mắt tới, có thể tuyển chúng ta vào không?”

“Đẹp thì đẹp nhưng phải thi chứ, họ chỉ tuyển những thiên tài hàng đầu, chúng ta là cái gì chứ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong văn phòng toàn là những cô gái trẻ, khí phách cao, có người không phục: “Chúng ta sao, chúng ta không có cơ hội thi, nếu có cơ hội, chưa chắc đã kém người đứng nhất huyện đâu.”

“Đúng vậy, học trò của cô Từ, tên là Tôn Đình Đình, chẳng phải vì nhảy đẹp nên mới vào được đoàn văn công sao!”

“Tiểu Phương nhà chúng ta cũng nhảy đẹp, còn xinh nữa, lại còn là vũ công múa chính trong buổi biểu diễn ngày Quốc Khánh, chưa chắc đã không vào được đoàn văn công.”

Cô gái tên Tiểu Phương đang vẽ lông mày trước gương, mím môi cười: “Bố người ta là cục trưởng cục cảnh sát, mẹ là chủ nhiệm hội phụ nữ, tôi không có số hưởng như người ta!”

Mọi người thở dài một hồi, có chút ngượng ngùng, lại tìm chủ đề mới, khen cô ta: “Nhưng Tiểu Phương của chúng ta xinh đẹp, lại còn là mắc áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp.”

“Chiếc quần xanh này trước đây chưa từng thấy cô mặc nhỉ, đẹp quá! Giống như quần của đàn ông ấy, thật ngầu!”

“Mắt cô thế nào vậy, đây gọi là quần bò, đang thịnh hành ở thành phố, khó mua lắm đấy.”

“Chị họ tôi đi thành phố hai lần mà không mua được, nghe nói một ngày chỉ bán một hai trăm chiếc. Vừa nhập hàng là hết veo. Tiểu Phương mua ở đâu thế?”

Tiểu Phương kiêu kỳ cất gương, thu lại vẻ đắc ý trên mặt: “Tìm người mua chứ, không thể sáng sớm đi xếp hàng được.”

“Tìm ở đâu, tìm ai thế, Tiểu Phương, Tiểu Phương là tốt nhất, cô nói cho chúng tôi biết đi!”

“Đúng đấy, chúng tôi cũng muốn mua một chiếc.”

Trong tiếng xu nịnh của mọi người, Tiểu Phương kiêu kỳ “Suỵt.” một tiếng, ra hiệu cho mọi người nhỏ giọng đừng truyền ra ngoài: “Tôi nhờ chị tôi ở đoàn văn công mua hộ.”

“Oa! Tiểu Phương quen người ở đoàn văn công à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-332.html.]

“Nhỏ giọng thôi!” Tiểu Phương nhíu mày: “Đừng để người khác nghe thấy, người ta không phải bán, chỉ giúp tôi mua hộ một chiếc thôi, không còn nữa đâu. Nếu các cô muốn, tôi sẽ hỏi thử xem còn mua được nữa không.”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

Tiểu Phương: “Nhỏ giọng thôi, thống kê xem có mấy người, để tôi hỏi một thể luôn.”

Mọi người tranh nhau đăng ký, giống như sợ Tiểu Phương quên mất mình.

Đều là những cô gái mười tám mười chín tuổi, ai mà chẳng thích làm đẹp.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng bước chân, mọi người tưởng là lãnh đạo đến, vội vàng buông công việc trên tay, chỉnh trang ra đón, kết quả chỉ thấy một người phụ nữ mặc quần đen áo sơ mi trắng, xách một bao phân đạm xông vào.

“Đây là ai thế, xách cái gì thế kia. Không phải đến nhặt phế liệu chứ, lãnh đạo sắp đến rồi, sao lại có người đến đây nhặt phế liệu!”

“Không giống người nhặt phế liệu lắm, dáng cô ấy đẹp thật.”

“Này, nhìn cái quần cô ấy mặc kìa! Ống quần sao mà rộng thế, trông chân nhỏ thật!”

“Đúng rồi đấy, còn thời trang nữa.”

“Nhìn còn đẹp hơn cả quần của Tiểu Phương!”

“Cô ấy trông béo hơn tôi cả một vòng nhưng tỉ lệ cơ thể đẹp thật, không hề thấy béo.”

“Tôi thấy là do kiểu quần làm cho nhìn trông gầy, đi với giày da, tổng thể khá đẹp.”

“Quần của Tiểu Phương cũng đẹp nhưng trông như đàn ông, không mảnh mai, thon thả như cô ấy.”

Tiểu Phương tức đến nỗi suýt bẻ gãy cây chì kẻ mày trong tay, vừa nãy còn nịnh nọt cô ta mua quần giúp, giờ thì chê quần cô ta giống đàn ông.

Loading...