Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:18:06
Lượt xem: 25

Dương Quyên không phải là người của khu nhà, ở đây không có người quen, mặc dù cô ta vai u thịt bắp, có chút sức lực nhưng chổi của Khương Nguyệt dài, cô ta thậm chí không có cơ hội tiếp cận, vừa mới mưa xong, trên mặt đất toàn là bùn, cô ta bị quét một thân đất, còn có cả phân chó bôi lên người.

Hôm nay cô ta đi nhờ người làm việc, còn cô ý mặc quần áo mới sạch sẽ.

“Phỉ phỉ phỉ! Khương Nguyệt! Cô... phỉ! Mọi người xem, vợ của anh hùng đánh người kìa!”

Trong đám đông, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề chen vào một câu: “Tôi thấy tính tình của vợ chồng Phó đoàn trưởng rất tốt, nếu cô không đến gây chuyện thì người ta đánh cô làm gì?”

Mọi người đều biết người này, chồng bà ấy là cán bộ cao cấp, bản thân bà ấy là lãnh đạo của đoàn văn công, tên là Tạ Ái Bình, mọi người trong khu gia thuộc đều gọi bà ấy là chủ nhiệm Tạ.

Bà ấy vừa mở miệng, mọi người liền lên tiếng: “Đúng vậy, người này mở miệng là gọi con người ta là thằng nhãi, còn cố tình kéo anh hùng vào, không có ý tốt!”

Phó Giang Hà và những đứa trẻ đang đi về nhà, thấy trước cửa nhà náo loạn, cậu bé liền chạy nhanh về. Vương Vinh cũng đi theo.

Thấy Trương Hoa cũng ở đó, Vương Vinh thấy lạ: “Mày đến nhà Giang Hà làm gì? Tao đẩy mày một cái, mày không dám tìm tao, lại đến gây chuyện với Giang Hà?”

Trương Hoa: “Tao không có!”

Lý Liên chỉ vào Phó Giang Hà: “Thằng nhãi, cái cục trên đầu con trai tao có phải do mày đánh không!”

Vương Vinh ngoáy ngoáy tai: “Cái gì cơ, liên quan gì đến Giang Hà? Tôi đẩy nó một cái, nó đập vào cây mà bị thương, sao lại đổ lỗi cho Giang Hà?”

Lý Liên mặt lúc xanh lúc trắng: “Mày! Mày nói bậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-325.html.]

“Là tôi!” Vương Vinh ưỡn ngực, cậu ta là nam tử hán đại trượng phu, không có lý gì lại để anh em mình chịu tội: “Một người làm, một người chịu, là tôi đẩy thì sao nào? Bà đánh tôi đi!”

Nhưng ngay sau đó, tai cậu bé đã bị vặn. Vương Vinh “Ối ối ối.” quay đầu lại, thấy khuôn mặt giận dữ của mẹ mình, khí thế lập tức héo đi một nửa.

Tạ Ái Bình vốn chỉ đi ngang qua, thấy đánh nhau, không nhịn được nói một câu công bằng, ngăn không cho những người này bị người khác dẫn dắt.

Kết quả thì sao, hóa ra người đánh người lại là con trai mình.

“Ối ối ối! Mẹ, mẹ nhẹ tay thôi!”

Tạ Ái Bình mất hết mặt mũi: “Đứa con bất hiếu, bảo mày đến trường học hành tử tế, mày học hành kiểu gì thế, không học kiến thức văn hóa, lại học cách bắt nạt bạn học. Còn có lý à!”

Bà ấy ấn gáy Vương Vinh: “Xin lỗi bạn học đi.”

Vương Vinh nhăn nhó, biết điều nói: “Trương Hoa, xin lỗi, tao không nên đẩy mày.”

Người đánh người không phải là Phó Giang Hà, Lý Liên mất hết mặt mũi, nghe vậy liền tát một cái vào gáy Trương Hoa: “Sao mày không nói sớm!”

Gáy Trương Hoa đang đau, mẹ lại tát một cái, còn đau hơn cả đập vào cây, nó cũng thấy ấm ức.

Tạ Ái Bình ngăn cô ta lại: “Cô tự bốc đồng, không tìm hiểu rõ sự thật, nghe người ta xúi giục, không phân biệt trắng đen đúng sai mà đến gây chuyện, trách gì đứa trẻ.” Bà ấy nói: “Cô cũng phải xin lỗi gia đình Phó đoàn trưởng, đã oan uổng con nhà người ta bị mắng nhiều như vậy.”

Lý Liên một nghìn lần một vạn lần không muốn, cô ta đã lớn như vậy rồi, bắt cô ta xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, cô ta biết để mặt mũi vào đâu.

Loading...