Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:18:04
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

ở trong khu nhà lâu, những gia đình , bà quen hơn một nửa, những quen cũng từng gặp mặt, đều hiểu rõ gốc gác.

Người đến là vợ của Trương phó đoàn trưởng, Lý Liên, một đàn bà đanh đá.

Trước đây con trai nhắc với bà , Trương phó đoàn trưởng vốn hy vọng thăng chức, kết quả Phó đoàn trưởng nhảy dù đến, con đường thăng tiến năm nay của ông chặn mất. Trương phó đoàn trưởng tuổi còn nhỏ, năm nay thăng chức, năm sẽ giải ngũ.

Dì Hồng hiểu rõ nguyên do, nể mặt cô : “Nhà Trương phó đoàn trưởng, chồng cô đoàn trưởng, cô ấm ức trong lòng, cố ý chạy đến đây gây sự ? Trách thì trách chồng cô vô dụng, lấy chuyện trẻ con đánh để trút giận cái gì!”

Lý Liên giẫm chỗ đau, lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai: “Đang chuyện trẻ con đánh , bà lôi chồng gì!”

Dì Hồng: “Vậy thì cô bảo đứa trẻ xem, rốt cuộc là thế nào?”

Trương Hoa kéo, liên tục lùi về , cam lòng : “Mẹ, đừng cãi nữa, chúng về thôi.”

Lời còn dứt tát một cái: “Câm miệng, đánh đánh , tao đến đòi công bằng cho mày, mày còn rụt cổ về như rùa rụt cổ, giống hệt cái thằng bố c.h.ế.t tiệt của mày, đồ hèn!”

mà...” mà vết thương đầu nó căn bản do em Phó Giang Hà đánh.

Trương Hoa há miệng nhưng dám .

Nó về nhà với là cãi với Vương Vinh, ngã cây đập đầu nhưng dì Dương bên cạnh thấy Phó Giang Hà và Phó Tiểu Sơn cũng mặt, liền khẳng định là hai em họ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-324.html.]

Mẹ nó lập tức nổi giận, nhất quyết kéo nó đến đây đòi công bằng.

Khương Nguyệt ưa cô mắng con , càng ưa cô vu oan cho con trai : “Cô cứ mãi là vết thương đầu đứa trẻ là do con trai đánh, xem, ở , vì lý do gì, đánh như thế nào?”

Lý Liên nhất thời nghẹn lời, Dương Quyên lạnh: “Ai mà , thằng nhãi nhà cô vốn tiền án, ở tiệm ảnh đánh con trai , đến trường đánh khác, hôm còn dẫn một đám trẻ con xuống thôn đánh một ông già độc , sẽ đánh đến ai nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Liên: “, chính là như ! Bây giờ dám đánh , dám g.i.ế.c !”

Dương Quyên lớn tiếng : “Mọi đến xem, các ở cùng một khu nhà với gia đình , chú ý an , chừng đêm nào đó đang ngủ, thằng nhãi nhà g.i.ế.c chết.”

cứ gọi là thằng nhãi, Khương Nguyệt thấy chói tai, tức đến nỗi đầu óc ong ong, cầm lấy cái chổi lớn bên cạnh quét .

Dương Quyên đeo túi xách nhỏ, quét một đầy bụi đất: “Phỉ phỉ! Mọi xem, nào con nấy, chỉ vài câu ý là động tay đánh .”

Khương Nguyệt: “Cô đáng đánh! Mắng con trai , oan cho con trai , cô là cái thá gì!”

Có lúc cần lý, lúc cần. Với loại thì cần.

Cô chính là gây chuyện, gây chuyện để đều thấy, cô bảo vệ con lý lẽ, bắt nạt con trai cô cũng cân nhắc. Giết gà dọa khỉ, g.i.ế.c Dương Quyên để răn đe những kẻ khác.

Khương Nguyệt vung chổi lớn đánh Dương Quyên từng cái một: “Cho cô mắng , cho cô gây chuyện!”

Loading...