Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:17:56
Lượt xem: 29
Trong hộp nhôm chỉ còn lại chút nước sốt, Vương Đại Khánh ngay cả nước sốt cũng không tha, dùng ngón tay quẹt sạch sẽ.
Vương Vinh khinh thường nhìn nó: “Như thể tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy.”
Vương Đại Khánh phản bác: “Nếu ngày nào cũng được ăn cơm mẹ Giang Hà nấu, bảo tao làm gì cũng được. Tao muốn làm con trai dì ấy.”
Phó Giang Hà cảm thấy khủng hoảng, đá nó một cái: “Cút, không cần mày.”
Bọn họ đã ăn xong, lên đường đến trường, Vương Vinh vừa bước đi, bỗng nhiên nghe thấy có một giọng nói yếu ớt gọi mình.
“Anh ơi, anh ăn bánh không?”
Bình An nhỏ nhắn ngoan ngoãn đứng ở cửa, trên tay cầm một cái bánh đào, sợ sệt nhìn Vương Vinh.
Cô bé quá gầy, khuôn mặt trái xoan chỉ to bằng bàn tay, khiến đôi mắt càng trở nên to hơn, hàng mi dài như chổi nhỏ chớp chớp, đôi mắt như biết nói.
Trái tim Vương Vinh đập thình thịch, mặt lạnh tanh, vênh váo đút tay vào túi, khinh thường liếc nhìn chiếc bánh đào: “Không ăn, ngọt chết, chỉ có con gái mới ăn thứ này.”
“Ồ.” Bình An thất vọng thu tay lại, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, cúi đầu nhìn mũi chân không nói gì.
Vừa nãy cô bé thấy bọn họ tranh nhau ăn chân gà ở trong sân, cậu chàng to con tên Vương Vinh này không giành được, chỉ ăn được một cái đầu chân gà, cô bé còn chiếc bánh đào mà mợ tặng nên định hỏi xem cậu ta có muốn ăn không.
Thì ra con trai không thích ăn thứ này, nhưng mà Giang Hà lại rất thích ăn, Bình An nhíu mày nhỏ không hiểu nổi.
Vương Vinh thấy cô bé cúi đầu, trong lòng khó chịu như bị mèo cào, cảm thấy mình không ăn như vậy là không nên, vô thức muốn đổi ý nhưng sĩ diện của đàn ông vẫn phải giữ.
“Em tự ăn đi, anh phải đi học rồi.” Nói xong liền chạy đi.
Chạy được hai bước thì hối hận.
Nghĩ đến là tức, đều tại cái bánh đào đó, còn khiến nó mất mặt.
Bình An định về nhà thì đột nhiên bị gọi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-320.html.]
“Này!”
Vương Vinh đứng ngoài cửa, tay đút túi, hung dữ gọi cô bé.
“Không phải cho anh sao, vừa hay đói rồi, anh nếm thử.”
Vương Vinh giật lấy chiếc bánh đào, thấy Bình An ngạc nhiên nhìn mình, nó không giữ được mặt mũi, cầm chiếc bánh đào chạy một mạch ra cổng khu gia thuộc, lần này thật sự mất mặt rồi.
Cắn một miếng bánh đào thật mạnh, ngọt đến phát ngán, hồi nhỏ bà nội thích để dành cho nó mấy thứ này, nó ăn đến phát ngán rồi, quả nhiên là thứ chỉ có con gái mới thích ăn.
Miệng thì chê bai nhưng không bỏ sót một miếng nào, ăn hết sạch.
Đợi mọi người đi hết, Trương Hoa mới từ sau gốc cây đi ra. Nhìn bóng lưng Vương Vinh chạy xa, lại nhìn cánh cổng nhà họ Phó đã đóng lại. Trong lòng khó chịu.
Nếu không trốn tránh mọi người, nó cũng có thể chia kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, cũng có thể ăn chân gà, cũng có thể được con gái tặng bánh đào.
Lúc đó mọi người cùng đi, tại sao chỉ có một mình nó gặp ác mộng.
Người cùng Phó Tiểu Sơn vào là nó, người giúp Phó Tiểu Sơn che giấu cũng là nó, nhưng nó sốt hai ngày, chẳng được lợi lộc gì.
Ngay cả Vương Vinh cũng có con gái tặng bánh đào.
Nhưng mẹ nói đúng, đi theo bọn họ lỡ như lại làm hư nó.
Nó phải học hành tử tế, sau này thành người tài, làm kỹ sư, không thể hủy hoại tiền đồ.
Nó âm thầm nghiến răng, lặng lẽ đeo cặp đi học.
Vân Mộng Hạ Vũ
...
Trước cổng trường có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ.
Cảnh sát đang cùng hiệu trưởng tìm hiểu tình hình, vừa đi vừa nói.