Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:17:54
Lượt xem: 26

“Đúng vậy, Trương Hoa nhát gan quá.” Vương Đại Khánh nói: “Nó sẽ không bán đứng chúng ta chứ.”

Vương Vinh đá Vương Đại Khánh một cái: “Sợ cái gì, chúng ta đâu có làm chuyện xấu.”

Phó Tiểu Sơn hai tay đút túi, dựa vào gốc cây đợi Phó Giang Hà, như thể chuyện không liên quan đến mình.

Phó Giang Hà chia ba viên kẹo thừa cho bọn họ. Mắt Vương Đại Khánh vẫn dán vào hộp cơm nhôm của Phó Giang Hà, nó nuốt nước miếng: “Đây là đồ ăn ngon gì vậy, sao cứ giấu giếm mãi thế.”

Mở ra xem, là chân gà.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ái chà...”

Vương Đại Khánh hơi thất vọng, nó tưởng có đồ ăn ngon gì chứ, chân gà có gì mà gặm, ở nhà nó toàn ăn đùi gà. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tay nó cầm chân gà không hề do dự, cầm lên là cho vào miệng.

“Ôi, thơm!”

Vương Vinh liếc nhìn, trên mặt lộ vẻ thương hại: “Bởi sao lại gầy như gà con giống anh trai mày, hóa ra chỉ ăn mấy thứ này, đây không phải là đồ thừa sao, lát nữa tao sẽ mang đùi gà to cho bọn mày.”

Nhà Vương Vinh có điều kiện tốt, nổi tiếng ở trường, tự cho mình là hơn người, trên người mang theo sự kiêu ngạo được nuông chiều từ nhỏ. Nó muốn gì cũng phải là tốt nhất, lại không thích người khác chống đối mình.

Từ sau khi bị Phó Tiểu Sơn đánh cho phục, sự kiêu ngạo đó không còn nữa, bây giờ cuối cùng cũng run rẩy muốn ngóc đầu dậy. Nhưng bây giờ nó coi Phó Giang Hà và Phó Tiểu Sơn như anh em của mình, anh em của mình sống không tốt, điều kiện sống kém, nó không thể chê bai, còn phải giúp đỡ nhiều hơn.

Một hộp nhôm chỉ đựng được mười mấy cái chân gà, gặm không được bao nhiêu thịt, để lại cho hai anh em này ăn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-319.html.]

Nó vừa nghĩ như vậy thì thấy tên đàn em Vương Đại Khánh của mình đã mút sạch một cái chân gà, hai tay trái phải mỗi tay cầm một cái.

“Thơm quá, ngon quá, dai dai, không dừng được.” Vương Đại Khánh gặm đến đầy miệng mỡ: “Giang Hà, mẹ mày nấu ăn ngon thật, tao ghen tị c.h.ế.t mất, muốn đổi mẹ với mày quá!”

Phó Giang Hà vô thức phản bác: “Không đổi với mày.”

Cậu bé muốn giật lại cái chân gà trên tay Vương Đại Khánh, ăn hai miếng là được rồi, vậy mà còn muốn đổi mẹ với cậu bé.

Khoan đã, từ lúc nào cậu bé lại coi người phụ nữ đó là mẹ rồi?

Sao cậu bé có thể coi người phụ nữ đó là mẹ được, cô đã hại bọn họ bị thương khắp người, hại anh trai không nói được, sao cậu bé có thể tha thứ cho cô nhanh như vậy.

Nhưng mà... Cô bây giờ và cô lúc đó không giống nhau.

Cô bây giờ không chỉ nấu đồ ăn ngon cho bọn họ, còn thay bọn họ trút giận, còn cứu cô hai, cứu Bình An, có người bắt nạt cô hai, cô sẽ đánh trả.

Khi trong đầu Phó Giang Hà dâng lên sóng to gió lớn, những đứa trẻ khác nhìn thấy Vương Đại Khánh ăn đến đầy miệng mỡ, liền xông lên, mỗi đứa cầm một cái chân gà gặm một cách thỏa mãn.

Gặm xong một cái còn muốn gặm tiếp.

Nhìn thấy trong hộp nhôm chỉ còn lại hai cái, Vương Vinh tát một cái vào mu bàn tay đang thò vào của Vương Đại Khánh, nhanh chóng giật lấy hộp nhôm: “Tao còn chưa nếm thử, để lại cho tao một miếng.”

Đáng tiếc là chậm mất nửa nhịp, không biết thằng nhóc nào đã giật mất nửa cái chân gà từ bên dưới, trong tay Vương Vinh chỉ còn lại một cái đầu chân gà khô khốc.

Nó ném đầu chân gà vào miệng, định nhai đại cho xong, dù sao thì chân gà căn bản không gặm được thịt, kết quả chân gà vừa vào miệng, nhẹ nhàng hút một cái là dễ dàng tách xương, lớp da vừa dai vừa thơm, chỉ là hơi ít, còn chưa kịp cảm nhận hương vị thì đã tan mất.

Loading...