Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:17:10
Lượt xem: 15

Phó Linh tinh mắt nhìn thấy sổ hộ khẩu rơi ra, cô ấy vừa cầm lấy thì bà Trương đã giật lại. Xoẹt một tiếng, một nửa trang sổ hộ khẩu bị xé rách. Phó Linh cảm thấy tim mình như bị xé nát.

Bà Trương đắc ý: “Để mày cướp, mày có tư cách gì lấy sổ hộ khẩu nhà chúng tao.”

Hốc mắt Phó Linh đỏ hoe, sổ hộ khẩu không thể xé hỏng, nếu xé hỏng thì cô ấy không thể ly hôn được.

“Buông ra!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cổ bà Trương lạnh ngắt, thấy mũi kéo đang dí vào cổ mình.

Bàn tay cầm kéo run rẩy dữ dội, bàn tay kia thì siết chặt cổ bà ta. Phó Linh hai hàng nước mắt, vẻ mặt muốn sống mái với bà ta, kích động nói: “Đưa sổ hộ khẩu cho tôi! Nhanh lên!”

Bà Trương sợ đến ngây người, tay Phó Linh run dữ dội, có mấy lần còn xém đ.â.m vào thịt bà ta.

“Mày điên rồi!”

Những người đứng xem cũng sợ hãi: “Phó Linh, cô đừng kích động.”

“Bà Trương, hộ khẩu của Phó Linh ở trong sổ hộ khẩu nhà bà, bà đưa cho cô ấy là được rồi.”

Bà Trương run rẩy môi, ném sổ hộ khẩu cho cô ấy: “Đưa cho mày, mau buông ra!”

Phó Linh nhặt sổ hộ khẩu, nhân lúc bà Trương đang ôm cổ thở hổn hển, cô ấy vào phòng Trương Quang Lượng lấy giấy đăng ký kết hôn, rồi lao ra khỏi đám đông.

“Phản rồi!” Bà Trương hoàn hồn, vỗ đùi mắng: “Tôi tạo nghiệt gì thế này! Tôi mù mắt mới lấy phải đứa con dâu như vậy, hại c.h.ế.t con trai tôi!”

Bà ta khóc lóc thảm thiết, còn không quên nhặt tiền rơi trên đất bỏ vào hộp, sau đó phát hiện mất một chiếc nhẫn vàng: “Nhẫn của tôi! Con đàn bà điên đó lấy mất nhẫn của tôi!”

Bà ta bò dậy, ôm hộp chạy ra ngoài đuổi theo.

Mưa vẫn rơi lất phất, mặt đất toàn là nước. Bà Trương nhìn thấy bóng lưng Phó Linh, liền chạy theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-310.html.]

“Phó Linh, mày đứng lại cho tao!”

Phó Linh tưởng bà ta đuổi theo để lấy sổ hộ khẩu, cô ấy chạy càng nhanh hơn, vừa rồi cô ấy đã dùng hết can đảm, bây giờ nếu phải vật lộn với bà Trương, cô ấy không chắc mình còn có can đảm như vừa rồi không.

Không đánh lại được thì trốn.

Cô ấy thấy một con đường tắt không có người, giương ô chạy nhanh vào đó.

“Đứng lại cho tao, đồ súc sinh, đồ vong ơn bội nghĩa, trả đồ lại cho tao!” Bà Trương ở phía sau chửi ầm lên, giữa ban ngày ban mặt, bà ta không dám nói là mất nhẫn vàng, sợ sẽ dụ cướp đến.

Đường trơn trượt, chỉ nghe thấy một tiếng “Bịch”, Phó Linh quay đầu lại, thấy bà Trương ngã sấp mặt xuống đất.

Phó Linh định bỏ đi nhưng thấy bà ta mãi không nhúc nhích, cô ấy do dự một chút, thử hỏi: “Bà, bà có đứng dậy được không?”

Bà Trương đau nhói ở thắt lưng, chỉ thấy lần ngã này nhẹ bẫng, như ngã vào đống bông vậy.

Nghe Phó Linh hỏi, bà ta tức giận vô cùng!

“Đồ đàn bà độc ác, mày nguyền rủa tao không đứng dậy được à? Xem tao không đánh c.h.ế.t mày.” Bà ta chống hai tay xuống đất định bò dậy, Phó Linh giật mình, quay đầu bỏ chạy, chạy ra khỏi con đường lớn, nghe thấy phía sau không có ai đuổi theo, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy không dám nán lại lâu, sợ đêm dài lắm mộng, chạy một mạch đến tòa án.

Trong con hẻm vắng vẻ, bà Trương chống hai tay không nhấc nổi cơ thể, “Bịch.” một tiếng lại ngã sấp xuống đất.

Từ thắt lưng trở xuống hoàn toàn mất cảm giác, bà ta lại không cảm nhận được chân mình nữa.

“Chân, chân tôi đâu?!”

Bà ta lộ vẻ kinh hãi.

“Người, có ai không? Có ai không?”

Bà ta nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra, đây là một con hẻm bỏ hoang, bên cạnh là đường ray xe lửa, xung quanh toàn là đất hoang, căn bản không có ai đi qua.

Loading...