Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:16:39
Lượt xem: 25

Góc tây bắc tầng hai có tiệm may, còn có tiệm bán kim chỉ cúc phụ kiện, mẫu mã nhiều hơn ở huyện nhiều, giá cả cũng rẻ, Khương Nguyệt mua một ít cúc mình thích, mua thêm khóa kéo, khóa kim loại của thắt lưng, còn mua cả giấy dát vàng.

Lúc chuẩn bị đi thì thấy ở cửa chính tầng một có quầy bánh kẹo, trước quầy xếp một hàng dài. Khương Nguyệt bảo Phó Linh và mấy đứa trẻ ở lại trông đồ, cô chen vào mua bánh kẹo.

Quả nhiên là thành phố lớn, mẫu mã bánh kẹo nhiều hơn ở huyện họ nhiều.

Khương Nguyệt cân ba cân bánh đậu xanh, ba cân bánh đào tô, ba cân bánh lưỡi bò. Loại bánh lưỡi bò này là bột mì bọc dầu mỡ nướng, bên ngoài rắc vừng, thơm giòn cay, có thể làm đồ ăn vặt cũng có thể làm bữa sáng, vừa ngon vừa tiện. Nhưng một cân chỉ được mười mấy miếng. Nhà đông người, về chia ra, mỗi người nếm hai miếng là hết.

Đợi qua thời gian bận rộn này, cô sẽ nghĩ cách mua một cái lò nướng, có thể tự làm ở nhà.

Cô chia bánh kẹo thành ba phần, mỗi phần một cân mỗi loại, định cho dì Hồng một phần, cho Nguyên Dã một phần.

Mấy chuyện gần đây đều nhờ dì Hồng giúp đỡ, bình thường cô không ở nhà, cũng là dì Hồng giúp trông Tiểu Quả. Vất vả lắm mới đến thành phố một chuyến, phải mua chút đồ ăn vặt cho dì Hồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến mấy đứa trẻ lần này chịu ấm ức, cô dứt khoát lại mua một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, một hộp mạch nha, cân hai cân bỏng ngô.

Lần này cứu Bình An, bạn bè của Giang Hà và Tiểu Sơn cũng giúp không ít, mua ít đồ ăn vặt cho chúng mang đến trường, chia cho các bạn.

Trong quầy có sô cô la nhập khẩu, bên ngoài bọc giấy màu sắc sặc sỡ, nhìn rất hấp dẫn, tiếc là đây không phải là thứ mà bây giờ cô có thể mua được.

Khương Nguyệt vừa xách túi khó khăn chen ra khỏi đám đông thì phía trước đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Bắt trộm!”

“Có trộm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-298.html.]

Khương Nguyệt vô thức sờ túi, cô nghe ông nội kể, trước kia khi còn dùng tiền mặt, trộm cắp rất tinh ranh.

Những tên móc túi này thậm chí còn có tổ chức, tụ tập thành nhóm trà trộn ở cửa hàng bách hoá và nhà ga, kẹp lưỡi d.a.o trong kẽ tay, đi ngang qua nhẹ nhàng rạch một cái là tiền bạc trong túi rơi ra ngoài.

Mục tiêu hàng đầu chính là những người phụ nữ bế con, nếu mặc ít, còn có thể bị rạch rách cả da thịt.

Cô sờ túi, may quá, tiền vẫn còn.

Người phụ nữ đứng cạnh cô cũng sờ túi, tay trực tiếp thò ra từ lỗ thủng ở lớp lót của áo khoác, bà ấy “Á.” một tiếng, gào khóc thảm thiết: “Ôi trời ơi, tiền của tôi đâu rồi! Trộm, bắt trộm!”

Mọi người đều sờ túi của mình, Khương Nguyệt tinh mắt, liếc thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh nước biển kéo thấp vành mũ, đang vội vã chen ra ngoài cửa chính.

Cô hét lớn: “Bắt lấy anh ta.”

Người đàn ông đó thấy mọi người phản ứng lại, lập tức nhảy lên quầy, lật người lao về phía cửa chính.

“Đứng lại!”

Phó Linh dẫn theo mấy đứa trẻ đang đứng ở cửa chính, đưa tay ra chặn nhưng sức cô ấy quá yếu, căn bản không chặn được, còn bị tên trộm đẩy cho lảo đảo.

Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà không hẹn mà cùng lao tới ôm chân anh ta nhưng tên trộm này là thanh niên khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống ông già ốm yếu kia.

Phó Giang Hà lập tức bị đá văng ra ngoài, Phó Tiểu Sơn bị tên trộm kéo lê đi mấy mét.

“Cẩn thận, hai đứa tránh ra!” Khương Nguyệt chân không tiện, sốt ruột nhưng không chen vào được.

Loading...