Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:16:37
Lượt xem: 37

Số tiền lớn như vậy có thể nuôi sống được bao nhiêu Tiểu Quả.

Đủ để họ sống tốt trong nhiều năm.

Nếu có nhiều tiền như vậy, sau này cậu bé sẽ thuê hai người, ngày nào cũng đi theo anh trai, làm người phát ngôn cho anh trai. Cậu bé sẽ không còn phải lo anh trai bị bắt nạt vì không nói được nữa.

Thầy giáo ở trường đã dạy, phải học hành chăm chỉ, lớn lên mới có thể vào nhà máy làm công nhân, làm giáo viên, làm kỹ sư, làm người kế thừa chủ nghĩa xã hội.

Xung quanh họ có rất nhiều công nhân và giáo viên, điều kiện gia đình cũng tương tự như nhà họ.

Cậu bé chưa từng gặp kỹ sư, không biết làm kỹ sư có kiếm được nhiều tiền như vậy không.

Xung quanh toàn là người đi lại, Phó Giang Hà nắm chặt lấy tay áo Khương Nguyệt.

“Anh, anh đi sát em, đừng có chạy lung tung, nhiều người như vậy, nếu lạc mất thì không tìm được đâu!”

Phó Tiểu Sơn mặt không biểu cảm nhưng thật sự nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Giang Hà hơn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Hồi nhỏ cậu bé sống trên núi, sau đó được bố đón về thôn, chưa từng đến thành phố.

Hóa ra thành phố có nhiều người như vậy.

Hóa ra thế giới không nhỏ như vậy.

Khương Nguyệt bảo bốn đứa trẻ mỗi đứa chọn một chiếc áo bông, ở đây có nhiều loại quần áo, mấy đứa trẻ nhìn đến hoa cả mắt, do dự không biết nên chọn cái nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-297.html.]

Khương Nguyệt bảo nhân viên bán hàng lấy từng cái xuống cho chúng thử, cuối cùng Phó Giang Hà chọn một chiếc áo bông kẻ đen trắng, Phó Tiểu Sơn chọn một chiếc màu cà phê. Tiểu Quả tự chọn một chiếc áo bông màu đỏ tươi viền ren, Bình An cũng chọn cùng kiểu với Tiểu Quả, áo bông màu hồng.

Bốn chiếc áo hết tổng cộng ba mươi mốt đồng.

Cô và Phó Linh mỗi người mua một bộ đồ thu đông bó sát.

Phó Linh: “Không cần mua cho chị, mặc quần bông là được rồi, tốn tiền làm gì.”

Lúc này quần bông đều do thủ công làm ra, không bó sát, mặc ấm thì ấm thật nhưng lại cồng kềnh và lùa gió, mùa đông không có đồ lót thì không chịu nổi, sẽ bị c.h.ế.t cóng mất. Khương Nguyệt không nói hai lời mua luôn hai bộ.

Bây giờ nhà có máy may, số bông mua ở phiên chợ trước còn thừa, đợi đợt quần áo này về, cô phải tranh thủ may áo bông quần bông cho mấy đứa trẻ.

Khu đồ nam vắng vẻ hơn khu đồ nữ nhiều, trên giá treo những kiểu dáng thời trang, có áo khoác, áo len, vest, áo khoác dài.

Khương Nguyệt suy nghĩ một lúc, bỏ ra hai mươi lăm đồng mua cho Phó Đình Xuyên một chiếc áo khoác lông cừu, nhân viên cửa hàng nói, nếu không vừa thì có thể cầm hóa đơn đến đổi.

Mua xong cô đã hối hận, Phó Đình Xuyên ngày nào cũng mặc quân phục, áo khoác quân đội còn ấm hơn áo lông cừu nhiều, mua áo lông cừu còn không bằng mua ít len về đan áo len. Hơn nữa giá một chiếc áo này còn đắt hơn cả quần áo của ba đứa trẻ cộng lại.

Nhưng chất liệu và kiểu dáng của chiếc áo này đều rất đẹp, cô nhìn một cái là thích ngay, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Phó Đình Xuyên mặc nó. Vai rộng eo thon chân dài.

Thôi, mua thì mua.

Khương Nguyệt tự an ủi mình, coi như là vì sắc đẹp mà mất tiền, trở về sẽ cố gắng kiếm lại số tiền này.

Lại mua thêm hai cân len màu xám, định đan áo len cho Phó Đình Xuyên.

Mùa đông này trong nhà tiết kiệm nhất là cô và Phó Linh, quần áo của nguyên chủ còn hai bao lớn, áo len cũng có không ít, đều là cỡ nhỏ, hai người họ mặc tạm, trước mắt không cần tốn tiền mua quần áo.

Loading...