Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:13:09
Lượt xem: 12
Khương Nguyệt đi ngang qua bốt điện thoại, gọi điện báo cảnh sát.
Bất kể Trương Quang Lượng có phải trốn ra hay không, lần này cô đều phải khiến anh ta có đi mà không có về.
Trước cổng khu gia thuộc quân đội có một vòng người vây quanh, cách cổng mười mấy bước, có mấy người đang đánh nhau, Khương Nguyệt nghe thấy tiếng Lữ Tiểu Xuyên như gà chọi từ xa.
“Hôm nay ai muốn đưa Phó Linh đi thì phải bước qua xác tôi!”
Người gác cổng cảnh giác đứng ở cổng lớn, chỉ cần ra khỏi cánh cổng này thì không phải là phạm vi họ quản lý, họ chỉ có thể dọn dẹp đuổi đi, không thể bắt người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống xe lao tới thì thấy Phó Linh ngồi bệt dưới đất, tóc tai quần áo bị xé rách tả tơi, Trương Thiết Quân và Lữ Tiểu Xuyên đang vật lộn với nhau, Lữ Tiểu Xuyên còn phải tranh thủ ngăn cản bà Trương đang thừa cơ kéo Phó Linh đi.
Không thấy Trương Quang Lượng.
Chẳng lẽ cô đoán sai?
Thấy Khương Nguyệt, Phó Linh hoảng loạn kéo cô: “Bình An mất tích rồi! Bọn họ bắt Bình An đi rồi! Tiểu Sơn và Giang Hà cũng mất tích, phải làm sao đây?”
Khương Nguyệt trong lòng khẽ chùng xuống nhưng bây giờ an ủi cảm xúc của Phó Linh mới là quan trọng: “Đừng hoảng, rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng đi.”
“Gần đến giờ tan học, Bình An nói đến cổng đón Tiểu Sơn và Giang Hà, chị và dì Hồng đã nấu cơm xong, đợi một lúc vẫn không thấy chúng nó về, chị ra ngoài tìm người thì nhặt được cái túi tai thỏ của Bình An, là Trương Quang Lượng bắt Bình An đi, anh ta đã ra ngoài rồi!”
“Tên súc sinh đó, anh ta đã bắt trộm Bình An của chị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-274.html.]
Bà Trương: “Con dâu à, con hồ đồ rồi, Quang Lượng là bố đẻ của Bình An, sao có thể hại con bé chứ, hai đứa cãi nhau thì cãi nhau nhưng con cứ ở nhà mẹ đẻ mãi cũng không phải là chuyện gì tốt.” Bà ta “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Nếu con còn giận Lượng Tử thì bà già này quỳ xuống tạ lỗi với con, con bớt giận đi, về nhà với mẹ đi.”
Đúng vào giờ tan sở buổi trưa, có mấy chị dâu đi chợ về, thấy cảnh tượng này thì đứng xem một lúc, bàn tán xôn xao.
“Mẹ chồng đã quỳ xuống rồi, cô con dâu này đúng là không biết điều.”
“Người đàn ông đã đưa đứa trẻ đi rồi, bà mẹ chồng giả vờ khóc lóc, không biết ai đúng ai sai. Nếu thực sự muốn con dâu về thì nói chuyện tử tế, vợ chồng nào mà không có lúc giận nhau, làm trò bỉ ổi như vậy làm gì.”
“Trời cao đất rộng, bố mẹ là lớn nhất, cho dù nhà chồng có hành xử không đúng thì cũng không thể để mẹ chồng quỳ xuống cầu xin như vậy, ra thể thống gì.”
“Nghe có vẻ giống nhà của Phó đoàn trưởng?”
“Anh hùng chiến đấu mới chuyển đến à? Không thể nào.”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, phần lớn đều đứng về phía mình, bà Trương trong lòng sung sướng, tìm được cảm giác hơn người.
Phó Lão Tam còn là anh hùng chiến đấu, đồ bỏ đi, hôm nay bà ta chính là đấu với anh hùng chiến đấu!
Mụ già họ Phó kia khiến con trai bà ta mất việc, bà ta cũng phải làm cho Phó Lão Tam không được yên ổn, lúc mới đến khu gia thuộc, nhìn thấy lính gác đeo súng, bà ta có hơi sợ nhưng làm loạn đến giờ cũng không thấy lính gác có phản ứng gì, bà ta đã thả lỏng hơn.
Vốn tưởng rằng Phó Lão Tam đã giải ngũ, sao nghe nói vẫn là đoàn trưởng.
Nhưng đoàn trưởng thì sao chứ!
Liều mình một phen, quân đội có kỷ luật, không thể so đo với bà già như bà ta.