Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:12:59
Lượt xem: 38

Phó Đình Xuyên là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định nhưng tiềm thức anh vẫn tin lời Khương Nguyệt nói.

“Gián điệp là ai?”

Khương Nguyệt cắn môi, trong nguyên tác không nói đến.

Cô sốt ruột vô cùng: “Tôi không biết.”

Phó Đình Xuyên an ủi cô: “Không sao, cứ thoải mái đi, nhiệm vụ lần này chỉ có một số người biết, tôi sẽ bảo Nguyên Dã khẩn trương điều tra, rất nhanh sẽ tìm ra được, chuyện trong mơ của cô sẽ không xảy ra, đừng sợ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù nói vậy nhưng tốc độ ăn sủi cảo của Phó Đình Xuyên vẫn chậm lại.

Nếu thực sự bị mù thì anh nhất định không thể liên lụy đến Khương Nguyệt, trở về sẽ ly hôn, bất kể cô có đồng ý hay không.

Vậy thì bữa sủi cảo này, chính là lần cuối cùng anh được ăn thức ăn do Khương Nguyệt nấu, anh ăn vô cùng trân trọng.

Khương Nguyệt đến nhà kho lấy tiền, lấy ra năm mươi đồng, muốn đưa cho anh phòng ngừa bất trắc. Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng, Phó Đình Xuyên đã đi mất.

Bát đũa đã được dọn sạch, trên bàn đặt một xấp tiền giấy, còn có vài tấm huân chương của Phó Đình Xuyên, đó là số tiền duy nhất anh có. Nếu anh thực sự gặp chuyện không may, Khương Nguyệt có thể cầm những tấm huân chương này đến đơn vị xin trợ cấp, cũng có thể để lại cho con cái làm kỷ niệm.

Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi rượu và mùi gỗ thông còn sót lại trên người Phó Đình Xuyên.

Hốc mắt Khương Nguyệt nóng lên, chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Từ khi xuyên đến thế giới này, mặc dù rất sợ Phó Đình Xuyên, ngày nào cũng nghĩ cách rời khỏi anh nhưng người cô tin tưởng nhất cũng là Phó Đình Xuyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-269.html.]

Phó Đình Xuyên đột nhiên rời đi, cô cảm thấy trống rỗng, như thể không còn chỗ dựa.

Niềm tin của cô đối với thế giới này được mở rộng từ Phó Đình Xuyên, Phó Đình Xuyên vừa đi, cô thậm chí còn nhất thời không biết nên tin ai.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Phó Linh và những đứa trẻ chấp nhận việc Phó Đình Xuyên rời đi rất nhanh, chúng đã sớm quen với việc anh đột nhiên đi làm nhiệm vụ, dường như chỉ có một mình Khương Nguyệt bị ảnh hưởng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngôi nhà mới dưới sự giám sát của Lữ Tiểu Xuyên được sửa sang lại rất ngăn nắp.

Năm bộ quần áo cô giáo Từ đặt đã làm xong bốn bộ, chỉ còn bộ áo choàng và mặt nạ Lân thiếu phụ kiện, cần Khương Nguyệt đích thân đi một chuyến đến thành phố.

Chân Khương Nguyệt đã khỏi bảy tám phần, bỏ nạng miễn cưỡng có thể đi, chỉ là không được vững, hơi khập khiễng. Cô định đến bệnh viện xem có thể tháo bột không, đi thành phố sẽ tiện hơn một chút.

Chiều hôm đó, Khương Nguyệt vừa đến cổng bệnh viện thì gặp một bà lão đầu tóc bù xù túm lấy quần áo của y tá khóc lóc thảm thiết.

“Thúy Phân ơi, con không nhận ra mẹ nữa sao? Lão ngũ thế nào rồi, sao lại không có tin tức gì?”

Đinh Thúy Phân giật lại quần áo từ tay bà ta, gọi bảo vệ: “Nhanh đuổi bà ta đi, bà lão điên nào thế, tôi không quen bà ta!”

“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra, Thúy Phân, con nhìn kỹ xem, là mẹ đây mà!” Bà lão vén mái tóc rối bù, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỗ đen chỗ đỏ.

Khương Nguyệt kinh ngạc, hóa ra là bà nội Phó.

Mấy ngày không gặp, tóc bà nội Phó rối bù, trên đầu còn dính cành cây lá khô, quần áo rách nát, lộ cả bông bên trong, trên trán còn có vảy máu, trông thảm hại đến mức gần như không nhận ra, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo trước đây, tinh thần như bị rút cạn.

Loading...