Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:12:03
Lượt xem: 20
Bà nội Trương: “Sao bà không đi cướp luôn đi? Tôi khinh, con gái bà làm bằng vàng à? Đòi một nghìn đồng?”
“Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải lấy được tiền, tôi còn phải đi chữa bệnh cho con gái tôi.” Bà ta nhìn trưởng phòng: “Trương Quang Lượng là người của đơn vị các ông, các ông không giải quyết, hôm nay tôi sẽ không đi đâu, bà già này sẽ ở đây luôn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói rồi, bà ta trực tiếp cởi giày, nằm lên ghế sofa.
Chủ nhiệm sốt ruột: “Chú ý ảnh hưởng, đây là văn phòng trưởng phòng, nào phải là nơi bà muốn ở là ở được.”
“Đừng đụng vào tôi, các người liên hợp với bà ta này bắt nạt bà già là tôi phải không, nếu các người đụng vào tôi, tôi sẽ đập đầu c.h.ế.t ở đây, tôi sẽ cho mọi người biết, nhà máy thép các người bắt nạt nông dân.”
Bà lão này có vẻ không sợ gì, nhìn m.á.u trên đầu bà ta, chủ nhiệm thực sự không dám đụng vào bà ta.
Trưởng phòng cau mày, chuyện này không giải quyết được, lãnh đạo thành phố sẽ không đến kiểm tra, ảnh hưởng sẽ lớn hơn.
Không thể vì một con sâu làm rầu nồi canh, ảnh hưởng đến việc bình chọn nhà máy ưu tú của nhà máy thép, cũng chính là làm khó cho toàn thể công nhân viên trong nhà máy.
Chủ nhiệm gọi điện đến bệnh viện thành phố, quả thực có tra được người tên Phó Linh.
Trưởng phòng mở lời: “Chữa bệnh cho con gái là quan trọng, đi lấy cho bà lão này năm trăm đồng.”
Thấy thực sự moi được tiền ra, quả nhiên là nhà máy lớn, trưởng phòng thật hào phóng, một phát cho năm trăm đồng, bà Phó có chút phấn khích, lồm cồm bò dậy, lau nước mắt: “Quá ít rồi, con gái tôi sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, mạng người chỉ đáng giá bằng chút tiền này sao?” Trưởng phòng khó xử: “Thưa bà, nhà máy chúng tôi cũng có khó khăn, nhà máy chỉ bồi thường được ngần này thôi, bà cầm tiền, lo chữa bệnh cho con gái, mua thêm ít đồ bổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-245.html.]
Chủ nhiệm phụ họa: “Trưởng phòng chúng tôi mềm lòng, thấy bà thực sự khó khăn, phá lệ cho bà, nếu không muốn thì sẽ không có nữa đâu.”
“Muốn, muốn!”
Bà nội Phó nhận lấy phong bì đựng năm trăm đồng, là một xấp tiền dày cộm, bà ta nhét vào túi áo khoác, nghĩ lại không yên tâm lại nhét vào túi áo lót.
Bây giờ có tiền rồi, bà ta phải nhanh chóng đi tìm con dâu Đinh Thúy Phân, để con dâu bảo bố nó đi tìm người nhờ quan hệ, thả lão ngũ ra.
Biết đâu còn dư chút, số tiền còn lại chờ lão ngũ ra rồi, làm một chút chuyện buôn bán nhỏ, họ cũng ở lại đây làm người thành phố, không về nữa.
Bà nội Phó càng nghĩ càng thấy vui, nhất thời ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trên trán vẫn còn vết thương, giống như một vị tướng giành được chiến thắng, khí thế hùng hổ đi ra ngoài.
Bà nội Trương tức đến mức mắt tối sầm, hận không thể xé nát khuôn mặt đắc ý của bà nội Phó.
Nếu không phải con trai bà ta có năng lực, trưởng phòng có thể nguyện ý bồi thường tiền không?
Bà nội Phó khóc một trận mà được năm trăm đồng, bà nội Trương càng nghĩ càng thấy không cân bằng. Đứa bé trong bụng Phó Linh rớt ra, cũng là cháu đích tôn của bà ta, tính ra, số tiền này cũng nên bồi thường cho bà ta.
Nhưng trưởng phòng xử lý xong chuyện của bà nội Phó, đã dẫn người vội vàng đi mất.
Bà nội Trương mơ mơ màng màng bị bảo vệ đưa đến cổng lớn, Trương Thiết Quân vẫn đang đợi bà ta trước cửa, tiến lên đón: “Mẹ, không sao chứ. Vừa nãy con thấy bà Phó cười hớn hở đi ra, hai người nói gì vậy?”