Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:11:41
Lượt xem: 30
Khương Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Đình Xuyên nói: “Dì, cô ấy muốn mua, ắt có lý do của cô ấy.”
Lòng tốt của dì Hồng bị chặn lại, nhìn Phó Đình Xuyên như nhìn Trụ Vương cưng chiều Đắc Kỷ, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Ôi, đây là chuyện nhà của các cháu, dì vốn không nên nói nhiều, các cháu biết là được.” Dì Hồng hơi ngượng ngùng, dọn bát chuẩn bị về, Khương Nguyệt cười nói: “Dì tốt bụng, cháu biết mà, dì đừng để ý, cháu còn có chuyện muốn nhờ dì giúp đỡ.”
“Cháu nói đi.” Dì Hồng sảng khoái hỏi.
“Cháu đang cần may gấp mấy bộ quần áo, bản vẽ và mẫu có sẵn, chỉ cần chỉnh sửa theo ý cháu là được, một mình cháu làm không xuể, muốn nhờ dì giúp cháu.” Cô cười nói: “Nói thật với dì, mấy bộ quần áo này là để bán, không để dì làm không công, may một bộ cháu trả dì mười đồng.”
“Bao nhiêu cơ?” Dì Hồng há hốc mồm: “Trời ơi! Quần áo gì mà may một bộ phải mười đồng vậy?”
Tiền lương một tháng của Lữ Tiểu Xuyên chỉ có ba mươi đồng.
Cái áo khoác đỏ thẫm trên người bà ấy là do Lữ Tiểu Xuyên mua ở cửa hàng quốc doanh khi anh ta mới đi làm, mất hẳn mười tám đồng, bà ấy đau lòng lắm, mặc mấy năm rồi.
Ra phố may một bộ quần áo, tiền công cũng chỉ ba năm đồng.
Khương Nguyệt trả bà ấy mười đồng, chắc không phải cố tình trả cao.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt nói: “Bộ quần áo này may rất mất công, có thể phải sửa đi sửa lại nhiều lần, may một bộ mất khoảng mười ngày nửa tháng, ở đây cháu không có gì cả, còn phải dùng máy may của dì nữa. Cháu đã trừ tiền lời của mình rồi, dì đừng nghĩ nhiều. Đến lúc đó, dì đừng chê cháu yêu cầu cao là được.”
Cô nói vậy, dì Hồng mới yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-234.html.]
Nhưng bà ấy vẫn thấy Khương Nguyệt trả mười đồng là quá nhiều, công nhân rửa bát ở nhà hàng quốc doanh một tháng mới được mười mấy đồng. Bà ấy may một bộ quần áo đã được nhiều tiền như vậy, nghĩ đến như mơ vậy.
Nhưng nếu từ chối nữa thì không hay nên bà ấy không từ chối, sau này Khương Nguyệt có việc gì, bà ấy sẽ chủ động giúp đỡ, để Lữ Tiểu Xuyên cũng chạy vặt theo, tóm lại là không thể để họ thiệt.
“Vậy chúng ta bắt đầu làm từ khi nào, dì vụng về, phải để cháu dạy dì.” Dì Hồng hỏi.
Khương Nguyệt suy nghĩ một chút: “Thời gian hơi gấp, chiều nay bắt đầu được không?”
“Được. Hai đứa ăn cơm trước đi, dì về dọn dẹp một chút rồi qua.”
Sau khi dì Hồng đi, Phó Linh do dự mở lời: “Là may mấy bộ quần áo em vẽ lần trước phải không? Chị có thể giúp, đi nhờ người khác thì tốn kém quá.”
Cô ấy biết Khương Nguyệt là người có năng lực, có chủ kiến riêng.
Cô ấy không nghi ngờ gì việc Khương Nguyệt may quần áo có thể bán được nhưng trong nhà chỗ nào cũng phải tiêu tiền, còn nuôi ba đứa con, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Tiền công may một bộ quần áo mười đồng, cô ấy cũng thấy xót thay cho Khương Nguyệt.
Sảy thai không phải chuyện gì to tát, trước đây cô ấy cũng từng sảy thai, chẳng phải vẫn nên làm gì thì làm đó sao.
Nếu cô ấy không giúp được gì, cô ấy sẽ thấy mình vô dụng, trở thành gánh nặng cho họ.
Khương Nguyệt hiểu ý cô ấy, an ủi: “Chị phải dưỡng sức mấy hôm, tháng này cứ dưỡng cho khỏe, sau này em còn cần chị giúp nhiều lắm. Đến lúc may quần áo bán quần áo, em không thể thiếu chị được.”
“Chúng ta cùng kiếm tiền, làm nhiều kiếm nhiều, đến lúc đó muốn mua gì cho Bình An thì mua.”