Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:07:26
Lượt xem: 15

Khuôn mặt rỗ đầy xấu xí này cô nhớ không nhầm, chẳng phải là tay tiểu bạch kiểm của nguyên chủ sao.

“Không ngờ gặp cô ở đây, tôi còn tưởng cô đổi ý rồi chứ!” Hắn ta cười khẩy. “Chồng cô về đúng lúc thật đấy! Hai thằng nhóc kia không bán được thì bán đứa con gái nhỏ này cũng được. Lên xe đi, người mua đang đợi sẵn ở huyện rồi!”

Việc chữa bệnh cho Tiểu Quả là quan trọng nhất lúc này, đến được huyện rồi tính tiếp.

Khương Nguyệt nhanh nhẹn trèo lên xe: “Tắt thuốc đi, trẻ con không được ngửi khói thuốc.”

“Cô nhập vai mẹ thật rồi à?” Vương Tiền nhớ lại cú đá vô cớ trước kia, tức giận không kìm được nhưng nghĩ đến số tiền sắp có, hắn ta đành mở cửa sổ ném đầu thuốc ra ngoài: “Đã cho đứa bé uống thuốc chưa?”

Khương Nguyệt mặt lạnh không trả lời, chỉ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy thế, Vương Tiền mất hứng, không nói gì thêm.

Khi xe vừa vào đến huyện, đi ngang qua một khu đông dân cư, cô đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe, tôi cần đi vệ sinh.”

“Nhịn đi!”

“Không nhịn nổi nữa, anh dừng xe ngay!” Khương Nguyệt dậm chân sốt ruột: “Nếu tôi tè lên xe của anh, đừng trách!”

“Chết tiệt!” Vương Tiền đạp phanh, quay đầu lại nói: “Đưa đứa bé đây, cô đi đi!”

“Anh coi tôi ngốc à? Đưa con cho anh rồi tôi tìm ai!” Khương Nguyệt nói giận dữ.

Vương Tiền đúng là có ý định đó, bị phát hiện nhưng hắn không tức giận, chỉ cười nhếch mép châm điếu thuốc khác: “Người lười thường hay đi tè, tôi đi theo cô!”

Đây là một con hẻm vắng, hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ, trời chỉ mới tờ mờ sáng, phía trước không xa có một chiếc xe jeep đỗ, người lái xe đứng bên ngoài đang hút thuốc.

“Tùy anh thôi.”

Trong lúc Vương Tiền không để ý, Khương Nguyệt rút chìa khóa xe, nhảy xuống và chạy thật nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-22.html.]

“Chết tiệt, dám giở trò với ông! Đứng lại!”

Khương Nguyệt vừa chạy vừa hét: “Cứu tôi! Có kẻ buôn người! Cứu tôi với— Có kẻ bắt con tôi—”

Hai bên đường tiếng chó sủa vang dội.

Trước chiếc xe jeep, tài xế vừa mở cửa xe, Lư Kiến Quốc cúi người chuẩn bị lên thì nghe tiếng kêu cứu của một người phụ nữ. Trong khoảnh khắc ông ta còn ngỡ ngàng, Khương Nguyệt đã ba chân bốn cẳng lao tới, chen vào trong xe khiến Lư Kiến Quốc loạng choạng.

Người phụ nữ này nhanh thật, tài xế Tiểu Chu thấy thế liền định rút súng, nhưng Lư Kiến Quốc nhanh tay ngăn lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lư Kiến Quốc nhìn kỹ, cảm thấy khuôn mặt này quen quen: “Cô là ai?”

Khương Nguyệt vội nói: “Cứu tôi với, bọn buôn người đang bắt cóc con tôi!”

Vẻ mặt hoảng loạn của cô trùng khớp với một hình ảnh nào đó trong trí nhớ của Lư Kiến Quốc.

Ông ngạc nhiên hỏi lại: “Cô là ai?”

“Mụ đàn bà khốn kiếp, đứng lại!” Vương Tiền xông tới hét: “Mấy người đừng xen vào chuyện gia đình tôi, đây là vợ tôi! Cô ta ôm con bỏ trốn giữa đêm! Các anh là bộ đội cũng quản cả chuyện gia đình à?”

“Con gái tôi sốt cao hôn mê, tôi phải đưa con đi bệnh viện, giữa đường nhờ xe anh ta. Không ngờ hắn muốn bán chúng tôi!” Khương Nguyệt gấp gáp rơi nước mắt: “Chồng tôi cũng là quân nhân, xin ông giúp tôi với! Tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức!”

Lư Kiến Quốc hỏi: “Chồng cô tên gì?”

“Phó Đình Xuyên!” Khương Nguyệt đáp vội.

Lư Kiến Quốc lập tức nhận ra, đúng là không nhầm người.

Phó Đình Xuyên vốn là cánh tay đắc lực nhất của ông ấy, nhưng đáng tiếc lại cưới phải một người vợ nổi tiếng dữ dằn. Năm ngoái, vợ của Phó Đình Xuyên đã gây náo loạn đến cả đơn vị, và chính ông là người phải đứng ra giải quyết.

Loading...