Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:07:24
Lượt xem: 21

Mã Ái Mai lo lắng: “Mau về với dì, để dì bảo bố các con đi tìm Tiểu Quả!”

Nhưng hai đứa trẻ nhanh nhẹn như con khỉ, đã chạy mất hút. Trời tối mịt, chẳng còn thấy gì, Mã Ái Mai đành quay sang dặn người phụ nữ bên cạnh: “Tôi đuổi theo hai đứa nhỏ, cô mau đi tìm Phó lão tam, bảo anh ấy về ngay!”

“Được rồi!”

...

Phó Đình Xuyên và nhóm thanh niên đang kiểm tra những cọc gỗ bị đ.â.m gãy.

“Hàng rào bị phá hỏng là do người, không phải do lợn rừng!”

Cạnh họ là ba con lợn rừng, một lớn hai nhỏ, trong đó con lớn nhất to bằng hai người đàn ông trưởng thành, cổ nó cắm sâu con d.a.o dài, chính là d.a.o mà Phó Đình Xuyên đã cầm từ nhà ra.

Một cú chí mạng, gọn gàng và dứt khoát.

“Chỉ có ba con lợn rừng thôi, ai đồn rằng lợn rừng kéo cả đàn đến, lại còn gọi hết thanh niên trai tráng trong làng ra, đúng là gây hoảng loạn vô ích!”

Vẻ mặt thôn trưởng đanh lại: “Hôm trước công an huyện có đến phổ biến, bảo rằng dạo này bọn bắt cóc trẻ em xuất hiện thường xuyên, dặn các làng phải đề cao cảnh giác. Giờ thì thanh niên trai tráng đều ra ngoài, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ, e rằng đây là chiêu “điệu hổ ly sơn” rồi.”

“Thôn trưởng, tôi nghe dân làng Hạ Thủy nói hôm trước có người lạ vào làng, rao bán trẻ con, con trai giá hai trăm đồng, nhưng bị đàn ông làng đó đuổi đi rồi!”

“Chỉ sợ trong làng có kẻ tham lam, mờ mắt vì tiền mà làm chuyện thất đức!”

Sắc mặt Phó Đình Xuyên càng thêm nghiêm trọng: “Nhanh chóng thông báo cho mọi người quay về!”

Vừa dứt lời, một người phụ nữ hớt hải chạy tới gọi anh: “Phó lão tam, anh về ngay đi! Vợ anh bế con bỏ trốn rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-21.html.]

Tim Phó Đình Xuyên như bị bóp nghẹt, anh vội vàng chạy về nhà.

Đôi mắt anh đỏ rực, như con thú dữ trong anh đang sôi sục không thể kiềm chế được nữa.

Không lạ gì khi hôm nay Khương Nguyệt cư xử kỳ lạ như vậy! Cô ấy sợ anh, hóa ra là định bán con, lấy tiền đổi suất về thành phố!

Thôn trưởng sợ có chuyện không hay xảy ra: “Mau gọi thêm vài người đi tìm đứa bé, đừng để mọi chuyện tồi tệ hơn.”

Dân làng đều biết Khương Nguyệt là người không lo toan cho gia đình, chỉ biết lười nhác, cay nghiệt, nhưng không ngờ cô lại cả gan nghĩ đến việc bán con!

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt ôm Tiểu Quả lao về phía huyện. Từ đây đến huyện phải đi ít nhất một tiếng. Trong làng không có xe, giờ mà quay về tìm Phó Đình Xuyên thì không kịp nữa.

Cô lo lắng chạy vội vã, tay không ngừng cố gắng giảm nhiệt cho Tiểu Quả.

“Ư... lạnh quá... anh ơi, anh... Quả đau...” Tiểu Quả vừa khóc vừa rên rỉ, lòng Khương Nguyệt đau thắt lại. Cô cúi xuống hôn trán cô bé.

“Quả ngoan, đừng sợ, có mẹ đây rồi.”

Tiểu Quả trong cơn mê sảng nức nở: “Mẹ... đừng đánh... con ngoan mà... đừng đánh anh...”

Nghe tiếng thổn thức của con, Khương Nguyệt càng thấy đau lòng hơn.

Một đứa trẻ ngoan như vậy, sao nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm ra tay với con bé được chứ.

Khi cô đang sốt ruột không biết phải làm sao, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng động cơ xe và ánh đèn pha chiếu đến. Khương Nguyệt quay đầu lại, thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang từ từ tiến tới.

Cô mừng rỡ nhảy ra giữa đường chặn xe lại.

Xe dừng, Khương Nguyệt mở cửa, vui mừng nói: “Tuyệt quá, cảm ơn anh nhiều, tôi cần đến huyện gấp.” Nhưng khi nhìn thấy người ngồi sau vô lăng, cô như nuốt phải thứ gì đó đắng ngắt.

Loading...