Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:07:22
Lượt xem: 41
Mỗi lần người đàn bà ác độc cãi nhau với bà nội, hai anh em họ lại bị đánh đau điếng. Cãi nhau càng lớn, bà ta càng ra tay tàn nhẫn. Vết bầm trên người Phó Giang Hà vẫn chưa lành.
Chưa kể, em gái của họ không hiểu sao từ nãy giờ cơ thể nóng bừng. Phó Giang Hà muốn tìm bố nhưng lợn rừng vào làng, bố vừa rời đi, người đàn bà ác độc đã đến!
Lấy hết can đảm, Phó Giang Hà dõng dạc: “Cô dám đánh tôi, tôi sẽ mách bố!”
Khương Nguyệt không đôi co với hai anh em, đi vòng qua đóng cửa sổ lại. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở nặng nề của Tiểu Quả, cô vội đưa tay định chạm vào trán cô bé.
Phó Tiểu Sơn hoảng sợ, ôm em gái nhảy khỏi giường, đứng xa cảnh giác nhìn cô.
Phó Giang Hà lập tức lao ra đứng chắn trước anh trai và em gái: “Đừng! Đừng đánh em gái tôi! Muốn đánh thì đánh tôi đây này!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nguyên chủ không trị được bà nội Phó, mỗi khi ra ngoài chịu thiệt thòi, lại về nhà đánh bọn trẻ để trút giận. Ra tay không nương tay, khiến ba đứa nhỏ đều khiếp sợ.
Khương Nguyệt thấy xót xa nhưng không có thời gian dỗ dành. Cô túm lấy Phó Tiểu Sơn, giật Tiểu Quả ra khỏi tay cậu bé. Đầu ngón tay cô vừa chạm vào làn da nóng rực, tim liền chùng xuống.
Cô bé bị sốt rồi!
Trong nguyên tác, nhiều năm sau khi Phó Đình Xuyên tìm được Tiểu Quả, cô bé đã trở thành một cô gái ngốc nghếch. Bác sĩ kết luận là do sốt cao khi còn nhỏ làm hỏng não.
Thời điểm đó, nguyên chủ nhân cơ hội bầy lợn rừng tấn công để chạy khỏi làng, bỏ mặc Tiểu Quả sốt cao đến hôn mê rồi bán cô bé cho bọn buôn người. Bộ não của Tiểu Quả bị hỏng cũng là do lần đó!
Phó Tiểu Sơn cắn vào tay cô, Khương Nguyệt đau đến muốn ngất xỉu, nhưng cô vẫn cố giữ chút lý trí, đẩy cậu bé ra rồi bế Tiểu Quả chạy thẳng ra ngoài.
Cô ôm chặt Tiểu Quả, nhịn đau, chạy vào phòng khách tìm cặp táp của Phó Đình Xuyên, lục ví tiền bên trong. Hơn chục đồng, cũng tạm đủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-20.html.]
“Cô định đưa em gái tôi đi đâu! Không được đi!”
Phó Giang Hà đứng chặn trước mặt cô, Khương Nguyệt không có thời gian giải thích: “Dì đưa Tiểu Quả đi chữa bệnh! Tránh ra nào!”
“Mụ đàn bà ác độc, bỏ em gái tôi ra!”
Phó Giang Hà cắn c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, cùng lúc đó Phó Tiểu Sơn cũng lao tới cắn vào đúng chỗ đó. Đau đớn đến mức mắt cô tối sầm, cô đành dùng hết sức đẩy hai đứa nhỏ ra mà không kịp khóa cửa.
“Hai đứa ở nhà đừng chạy lung tung, khóa cửa lại chờ bố về!”
Phó Tiểu Sơn ôm trán đứng dậy, nửa bên mặt đầy máu. Vừa rồi cậu bé đã va đầu vào góc tường khi ngất xỉu.
Phó Giang Hà hoảng loạn: “Anh ơi, phải làm sao đây! Mụ đàn bà ác độc mang Tiểu Quả đi rồi! Còn trộm tiền của bố nữa!”
Phó Tiểu Sơn cúi đầu, cầm lấy chiếc liềm ở góc tường rồi đuổi theo.
“Anh ơi! Chờ em với! Em đi cùng!”
Mã Ái Mai xách cuốc đi tới, nhìn thấy hai anh em đang chạy: “Hai đứa đi đâu đấy! Bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà!”
Phó Giang Hà liền hét toáng lên: “Mụ đàn bà ác độc bế em gái đi rồi! Còn đánh anh trai con nữa! Chúng con đi tìm em gái!”
Mã Ái Mai ngạc nhiên, vừa nãy mọi thứ còn ổn mà, sao giờ lại thành thế này?
Cô rọi đèn pin về phía trước, thấy Phó Tiểu Sơn lau m.á.u trên mặt, ánh mắt u ám. Mã Ái Mai rùng mình, người phụ nữ đi cùng cô hốt hoảng: “Sao lại chảy nhiều m.á.u thế này!”