Phó Giang Hà trượt xuống khỏi ghế, mang đến cho cô chiếc ghế cao duy nhất trong nhà để cô .
“Cảm ơn.” Khương Nguyệt cảm thấy ấm áp, vui vẻ xoa xoa đầu bé, Phó Giang Hà chê bai né tránh.
Phó Linh và Bình An ở đây, xem về từ sáng sớm.
“Hôm qua lúc bố con ở nhà, ai đến tìm cô ?” Khương Nguyệt hỏi.
Phó Giang Hà: “Chú đến.”
“Ông gì?”
“Ông đến túm cô ngoài, còn đánh Bình An, chú hàng xóm sang đánh ông chạy. Sau khi ông , cô một lúc lâu.” Phó Giang Hà lo lắng : “Lần cô , còn ?”
Hôm qua Phó Linh , lúc đó cô sức, nghĩ nhiều, bây giờ xem nào Phó Linh , rõ ràng là Trương Quang Lượng ép cô .
Phó Linh về, sẽ xảy chuyện gì.
Khương Nguyệt nhíu mày, cô bất tiện, còn trông ba đứa trẻ, bây giờ cũng giúp gì: “Đợi bố con về, chúng đến nhà cô con xem.”
Hôm nay vốn đến điểm thu mua phế liệu báo danh nhưng bây giờ cô thương như , thể báo danh , chỉ thể bỏ lỡ. Không còn cơ hội như .
Quả nhiên cô hưởng lương.
Ăn sáng xong, Phó Đình Xuyên đón Tiểu Sơn và Giang Hà học, thấy Khương Nguyệt ngoan ngoãn ghế, tiện tay bế luôn Tiểu Quả : “Cô ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung, trưa mang cơm đến cho cô.”
Khương Nguyệt thấy Phó Đình Xuyên mấy ngày nay lạ, nhưng cô rõ là lạ ở , giống như đang phát tán hormone khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-193.html.]
Cô ngoan ngoãn gật đầu, Phó Đình Xuyên yên tâm ngoài.
Họ , Khương Nguyệt liền chống nạng, khập khiễng khóa cửa, chuẩn ngoài.
Việc cấp bách nhất bây giờ là mua căn nhà cháy đêm qua, chuyện một ngày xong, cô sẽ thể yên tâm.
Cô khó khăn di chuyển đến cổng khu dân cư. Lữ Tiểu Xuyên đạp xe đạp, hát từ xa đến, tay lái còn treo một chùm chuối, trán quấn một vòng băng gạc.
“Chị dâu, thương thế?”
Khương Nguyệt giải thích nhiều: “Nói thì dài dòng, đầu thế?”
“Haiz! Hôm qua một đàn ông trèo tường nhà chị, còn giằng co với chị Phó, vặn đụng , đánh một trận, thương nhẹ. Không . Người đàn ông đó thảm hơn nhiều.” Lữ Tiểu Xuyên ngượng ngùng: “Hôm nay chị Phó thế nào, trách chứ, thật sự đó là chồng chị .”
Thực dù , cũng đánh trượt phát nào.
Anh ngượng ngùng gãi đầu: “Cái , chị Phó , trách đánh chồng chị ? sáng sớm chợ mua chuối, cố ý đến xin chị .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt lắc đầu: “Cô về nhà .”
“Hả?” Lữ Tiểu Xuyên ngẩn , gì đó, nghĩ đến hình như lập trường gì, ngượng ngùng gãi đầu: “Chị dâu định , đưa chị .”
Khương Nguyệt còn đang lo bắt xe, cũng từ chối: “Đến phía Nam thành phố.”
“Đến đó gì!” Tối hôm qua vụ cháy ở phía nam thành phố ầm ĩ, cũng , kinh ngạc Khương Nguyệt: “Chị dâu, chị thương ở đó chứ, hôm qua cứu khỏi đám cháy là chị ?”
Khương Nguyệt: “Đừng hỏi nữa, đang vội, tập trung đạp xe .” Nếu muộn, nhà sẽ tay Giang Tâm Nhu mất.