Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:24:01
Lượt xem: 25
Khương Nguyệt không thèm để ý đến cô ta.
Một lát sau, bà chủ tiệm ảnh dẫn theo mấy người vội vã đi tới.
Người đàn ông bên cạnh bà chủ tiệm ảnh cao lớn, oai phong, tuy không mặc quân phục nhưng dáng vẻ thẳng tắp và chính khí trên đôi lông mày đã thể hiện rõ thân phận.
Phó Đình Xuyên bước nhanh về phía Khương Nguyệt, trên đường đi anh đã nghe bà chủ tiệm ảnh và Phó Giang Hà kể lại đầu đuôi sự việc, lúc này nhìn thấy Khương Nguyệt ôm con đứng lẻ loi giữa đám đông, trong lòng chua xót.
Anh vô thức che chở cô ở phía sau, an ủi cô: “Không sao rồi.”
Cường Tử bị bố mình là Trương Thiết Quân kéo chạy một mạch, vừa nhìn thấy mẹ mình liền chạy tới như thấy cứu tinh: “Mẹ, mẹ, mẹ có đánh thằng nhóc đó không? Có đánh nó khóc để hả giận cho con không! Kẻ nghèo hèn, nhà quê! Để nó cướp quân phục của con, đánh c.h.ế.t nó đi!”
Nghe thấy lời lẽ của cậu bé, những người xung quanh đều cau mày.
Con của người thân anh hùng cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người chứ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên ngoài đám đông, Phó Giang Hà thoát khỏi Phó Linh, vội vã chạy vào, ôm lấy Tiểu Sơn nhìn từ trên xuống dưới: “Anh, cô ta có bắt nạt anh không! Làm em sợ c.h.ế.t khiếp, anh không sao là tốt rồi!”
Một người anh em hòa thuận, một người ngang ngược vô lý. Ai có giáo dưỡng hơn, ai là người gây chuyện, trong lòng mọi người đã có sự phân biệt.
“Đồng chí công an, tôi là Phó Đình Xuyên, là ai mạo danh người thân của tôi?” Phó Đình Xuyên đã sớm nhận ra ai là người gây chuyện nhưng anh vẫn lịch sự hỏi đồng chí công an, ngầm thể hiện rằng anh không quen người phụ nữ đó.
Dương Quyên chưa từng gặp Phó Đình Xuyên nhưng cô ta biết Phó Lão Ngũ, Phó Lão Ngũ thấp bé, Phó Đình Xuyên là người cùng một nhà, làm sao cao lớn như vậy được.
Quả nhiên là tìm người mạo danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-167.html.]
“Tiểu binh nào ở đâu mà gan lớn thế!” Cô ta chế nhạo: “Trước mặt đồng chí công an mà dám mạo danh sĩ quan, có phải muốn ngồi tù không?”
Hiệu trưởng Quách đang ở nhà gói sủi cảo thì nhận được điện thoại từ phòng bảo vệ của trường, nói rằng có người tố cáo phụ huynh học sinh làm giả hồ sơ, mạo danh người thân quân nhân.
Mà người bị mạo danh lại là người thân của anh hùng chiến đấu Phó Đình Xuyên.
Gần đây, trường đang tổ chức hoạt động học tập tấm gương anh hùng, Phó Đình Xuyên chính là đối tượng học tập trọng điểm.
Bây giờ người ta đang ở cổng trường gây chuyện, đến cả công an cũng tới rồi.
Nếu chuyện này mà thành sự thật thì danh tiếng của trường cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ai mà to gan thế chứ!
Hiệu trưởng Quách không ngồi yên được nữa, ông ấy đạp xe đến trường, xe còn chưa dừng hẳn đã thấy trước cổng trường có một đám người vây quanh, trong đám người, một người đàn ông cao lớn nổi bật giữa đám đông, chính là Phó Đình Xuyên được báo chí tuyên truyền.
Ông ấy chỉ thấy trước mắt tối sầm, chẳng lẽ thật sự có người mạo danh?
Đồng chí công an nhìn dáng vẻ của Phó Đình Xuyên, trong lòng đã xác nhận được phần lớn nhưng dù sao cũng liên quan đến quân nhân, không thể sơ suất được, anh ta lịch sự hỏi: “Đồng chí, xin hỏi anh có giấy tờ tùy thân không?”
Phó Đình Xuyên lục tìm trong túi nhưng không thấy gì cả.
Hôm nay anh đưa hai đứa trẻ đi tắm, thay quần áo, thẻ chứng nhận quân nhân để trong túi áo khoác cũ.
Dương Quyên cười lạnh: “Hừ! Tôi xem anh diễn đến bao giờ. Đồng chí công an, còn không mau bắt anh ta lại đi!”