Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:23:53
Lượt xem: 18
Cô không muốn mất thời gian, vốn đã định đi rồi, bỗng nhiên đám đông xôn xao, cô thấy đứa trẻ kia có chút quen mắt, giống như Phó Tiểu Sơn.
Cô bế Tiểu Quả lo lắng chen vào, đợi đến khi bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia chen ra khỏi đám đông, cô giật mình.
Quả nhiên là Phó Tiểu Sơn!
Hóa ra đứa trẻ bị người ta chỉ trích, bị mắng chửi trong đó lại là con trai cô!
Khương Nguyệt vừa đau lòng vừa sợ hãi, ôm chặt lấy Phó Tiểu Sơn không buông, sau đó sờ khắp người cậu bé, xác định không bị thương, mới hỏi tình tình: “Giang Hà không đi cùng con sao?”
Phó Tiểu Sơn mím môi lắc đầu.
Lúc này, Dương Quyên cũng phát hiện ra bọn họ, cô ta vênh váo nói.
“Cô chính là phụ huynh của nó đúng không, đến đúng lúc lắm, con trai cô đánh con trai tôi bị thương, cô phải bồi thường, bồi thường tiền thuốc men và tiền tổn thương tinh thần cho con trai tôi.”
Khương Nguyệt vừa rồi ở bên ngoài nghe được đại khái, lúc đó cô đã thấy mụ đàn bà này hung hăng, nhân lúc phụ huynh của đứa trẻ kia không có ở đây mà thêm dầu vào lửa.
Khương Nguyệt: “Cô nói con trai tôi đánh con trai cô bị thương, có bằng chứng không? Có nhân chứng không? Không có thì chính là vu khống con trai tôi!”
Dương Quyên: “Cô có biết điều không, bụng con trai tôi có một vết bầm lớn như vậy, chính là do con trai cô bóp. Chúng tôi đang chụp ảnh ở tiệm ảnh, con trai cô chen hàng thì thôi đi, còn giật quần áo của con trai tôi, đánh con trai tôi, không biết nhà cô dạy dỗ con cái kiểu gì, lại dạy ra loại lưu manh như vậy!”
Phó Tiểu Sơn đánh người thì cô tin nhưng nhất định là do đối phương bắt nạt trước.
Khương Nguyệt cảm thấy tính tình của Phó Tiểu Sơn căn bản không thể làm ra chuyện chen hàng cởi quần áo như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-163.html.]
Cô cúi đầu nhìn Phó Tiểu Sơn: “Cô ta nói có đúng không?”
Phó Tiểu Sơn lắc đầu.
Cậu bé há miệng nhưng không phát ra được tiếng.
Cô hiểu ý cậu bé.
Phó Tiểu Sơn dùng khẩu hình miệng nói: “Bọn họ bắt nạt Giang Hà, Giang Hà còn ở tiệm ảnh, có một người đàn ông đang cản Giang Hà.”
Phó Tiểu Sơn không phải là người câm bẩm sinh, cậu bé và Phó Giang Hà giao tiếp thường dùng khẩu hình, Khương Nguyệt đã nhìn thấy vài lần nên cũng hiểu.
Cậu bé đang lo lắng cho em trai, Giang Hà một mình ở tiệm ảnh, còn có một người đàn ông ở đó trông chừng.
“Không sao, bố con và các cô đã qua đó rồi, yên tâm.” Cô an ủi Phó Tiểu Sơn.
Người phụ nữ kia không chịu buông tha: “Bắt con trai cô quỳ xuống xin lỗi tôi! Cô cũng phải bồi thường tiền thuốc men cho con tôi.”
Chủ nhiệm Vương đuổi theo, chỉ vào Phó Tiểu Sơn: “Quá hỗn xược, đánh người, còn nhổ nước bọt vào người lớn! Học lớp nào, nhất định phải viết bản kiểm điểm cho tôi!”
Khương Nguyệt: “Ông nhìn thấy rồi sao?”
Chủ nhiệm Vương: “Mặc dù tôi không nhìn thấy nhưng cô biết cô ấy là ai không?” Ông ta chỉ vào Dương Quyên: “Cô ấy là chị gái của anh hùng chiến đấu Phó Đình Xuyên, cô ấy có thể vu oan cho con trai cô sao? Con trai cô ấy là cháu của anh hùng, cháu của anh hùng có thể đánh người sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Con trai của người phụ nữ này nhập học là do chính tay ông ta làm thủ tục, lúc đó ông ta nhớ rất rõ, trên danh sách điền là người thân của Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên là tiểu đoàn trưởng anh hùng đang được quân khu quan tâm nhất gần đây, là tấm gương tiêu biểu của quân khu.