Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:23:41
Lượt xem: 39
Khương Nguyệt nói xong liền chạy vào nhà, giục Phó Linh thay bộ quần áo mới vừa sửa chiều nay.
Phó Linh ngượng ngùng: “Chị không đi đâu, chụp ảnh làm gì, lãng phí tiền.”
“Sao lại là lãng phí tiền chứ, chúng ta đâu có thường xuyên chụp, một năm mới chụp một lần. Chị cứ coi như là làm người mẫu cho em, lúc bày hàng bán quần áo, em sẽ treo ảnh chị lên, người khác thấy đẹp như vậy, chẳng phải sẽ đặt hàng ở chỗ chúng ta sao.” Khương Nguyệt khuyên cô ấy.
Phó Linh xấu hổ: “Đừng, mất mặt c.h.ế.t mất, chị xấu như vậy làm sao được, đừng dọa người ta chạy mất!”
Phó Linh không xấu, chỉ là hơi gầy, lại thường xuyên cúi đầu, khom lưng, trông yếu đuối và rụt rè.
Thực ra ngũ quan của cô ấy không giống mấy người nhà bà nội Phó, mắt hạnh môi anh đào, khoé môi cong lên, hơi giống dáng môi cười, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, rất có sức hút. Chỉ cần làm tóc và trang điểm một chút, làm người mẫu thời trang là quá phù hợp.
Cô ấy thực sự không biết gì về nhan sắc của mình.
Tự ti về bản thân là kết quả của sự ảnh hưởng lâu dài của môi trường, không thể thay đổi trong một sớm một chiều, đợi cô ấy được khen nhiều hơn, thích nghi với nhan sắc của mình là được.
Khương Nguyệt đổi một góc độ khác để khuyên cô ấy: “Bình An cũng sắp đi học rồi, đăng ký ở trường học cần phải có ảnh hai inch. Chị không chụp thì Bình An cũng phải chụp chứ.”
Phó Linh có nỗi khổ không nói ra được, Bình An lớn hơn hai anh em Tiểu Sơn và Giang Hà một tuổi, đáng lẽ năm ngoái đã phải đi học tiểu học. Nhưng bà nội chê Bình An là con gái, căn bản không định cho cô bé đi học.
Trước đây cô ấy còn nhờ Phó Đình Xuyên làm giấy chứng nhận quân nhân, muốn cho Bình An vào học trường tiểu học quân khu, kết quả giấy chứng nhận đều bị mẹ chồng lấy mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-157.html.]
Cô ấy đi làm thêm ở bên ngoài, vốn định dành dụm tiền học phí cho Bình An nhưng tiền vừa đến tay đã bị mẹ chồng lấy đi với đủ mọi lý do.
Bình An rụt rè nắm lấy vạt áo Phó Linh, trên mặt đầy vẻ mong đợi.
“Mẹ ơi...”
Hàng năm vào ngày sinh nhật của anh họ Cường Tử, bố mẹ anh ấy đều đưa anh ấy đi chụp ảnh, chụp xong còn mang về nhà cho bà nội xem. Cô bé rất ngưỡng mộ.
Mặc dù còn nhỏ nhưng cô bé cũng mơ hồ biết rằng, anh họ là con trai, cả nhà đều cưng chiều anh ấy, còn cô bé là con gái, bà nội nói cô bé là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi thì không được chụp ảnh.
Cô bé cũng muốn đi lắm, cô bé chưa từng chụp ảnh bao giờ.
Nhưng cô bé biết mẹ mình đang ở nhờ nhà mợ, không thể làm phiền cậu và mợ, cô bé ngoan ngoãn nói: “Bình An không cần chụp ảnh đâu, mợ đưa Tiểu Quả đi chụp đi, cháu và mẹ ở nhà.”
Nghe thấy giọng nói ngây thơ ngoan ngoãn của con gái, Phó Linh đau lòng xoa đầu cô bé.
Lúc nhỏ, bố mẹ Khương Nguyệt đều bận, cô ở với ông bà nội, sống cùng gia đình bác cả, từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải ngoan ngoãn, không được làm phiền bác cả, biểu cảm của Bình An cô quá quen thuộc, đến nỗi nhìn thấy là đau lòng.
Cô bế thốc Bình An lên: “Bình An của chúng ta xinh đẹp như vậy, sao có thể không chụp ảnh được, chúng ta đi trước, để mẹ con thay quần áo mới rồi đến sau.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Quả mặc bộ quần áo có chú thỏ bông, cũng đưa tay ra đòi bế.
Khương Nguyệt một tay bế một đứa đi ra ngoài, dặn dò Phó Linh: “Tiểu Sơn và Giang Hà vẫn còn ở tiệm ảnh, nếu chúng ta đi muộn, thằng bé bị bắt mất thì sao, nhanh thay quần áo, em đợi chị!”