Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:16:25
Lượt xem: 47
Nói đến, ông chồng bạo hành của cô ấy giống như một quả b.o.m hẹn giờ, phải nghĩ cách giải quyết đã.
Tối nay có hai chiếc chăn mới đắp, Khương Nguyệt tính trả lại chăn mà nữ chính đưa. Không biết tại sao, cô rõ ràng biết không nên ngăn cản nam nữ chính tiếp xúc nhưng chỉ cần dính dáng đến Giang Tâm Nhu, cô luôn cảm thấy không yên tâm.
Biết Giang Tâm Nhu là người trọng sinh, Khương Nguyệt gặp cô ta luôn có chút sợ hãi. Cô phải nhanh chóng kiếm tiền chuyển đi, không muốn dính dáng đến nữ chính.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ, Tiểu Quả, bế.”
Phó Linh bế Tiểu Quả ra, cô ấy đã thay lại chiếc áo chẽn vải thô thường ngày, tóc buộc lên, trông có sức sống hơn nhiều.
Tiểu Quả giơ tay muốn Khương Nguyệt bế.
Phó Linh mặc cho cô bé chiếc áo mới mua hôm kia, trên áo có một lỗ thủng do thằng mập dùng que lửa chọc thủng. Cô bé xỏ ngón tay cái qua lỗ thủng trên áo: “Lỗ thủng.”
“Con bé thấy chị thay quần áo mới, nhất quyết đòi mặc cái này, bảo cởi ra để chị vá lỗ thủng cho thì không chịu.” Phó Linh bất lực nói.
Khương Nguyệt hiểu ra, Tiểu Quả nhớ lời cô nói sẽ may cho cô bé một con thỏ bông để che đi lỗ thủng.
“Để mẹ may cho Tiểu Quả một con thỏ bông.”
Tiểu Quả cười híp mắt: “Tiểu Quả muốn thỏ bông.”
Vừa rồi sửa quần áo còn thừa lại một số vải nhung trắng vụn, Khương Nguyệt may một con thỏ to bằng lòng bàn tay, nhét đầy bông vào bên trong, lại dùng vải ren thừa may cho con thỏ một chiếc váy hồng.
Cô khâu con thỏ bông vào chỗ thủng, Tiểu Quả thích đến nỗi không muốn buông tay.
Bình An ở bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, cũng muốn nhưng không dám mở lời.
Vải nhung trắng không đủ, chỉ còn đủ làm hai cái tai thỏ, Khương Nguyệt dùng vải chăn đỏ làm một chiếc túi đeo nhỏ, khâu hai cái tai thỏ nhồi bông lên trên, lại tìm hai cái cúc áo đỏ làm mắt, dùng chỉ đen thêu miệng, một chiếc túi đeo thỏ con dễ thương đã hoàn thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-154.html.]
“Nào, cái này là của Bình An!”
Bình An không ngờ mình cũng có, lại còn là một chiếc túi, cô bé vui mừng vuốt ve đôi tai thỏ, mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn mợ.”
“Ngoan lắm.” Khương Nguyệt cưng chiều véo má cô bé: “Bình An dắt em gái đi chơi đi.”
“Cháu muốn cho mẹ xem thỏ con!” Bình An phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng.
Trước đây cô bé thấy mợ thật đáng sợ, lúc nào cũng mắng mẹ cô bé là quỷ nghèo, mắng cô bé là đồ ngốc nhưng mợ bây giờ lại dịu dàng như vậy, còn xoa đầu cô bé, làm túi thỏ dễ thương cho cô bé.
Ngoài sân, dưới bức tường đỏ, Giang Tâm Nhu nắm chặt túi bánh trong tay, sắc mặt u ám.
Cô ta nhớ rất rõ, vợ cũ của Phó Đình Xuyên là Khương Nguyệt, một người phụ nữ mập độc ác, lười biếng và đáng ghét, sao lại có thể trở nên như vậy.
Chẳng lẽ lời đồn đại là sai ư?
Là vì kiếp này cô ta được trọng sinh, là biến số khiến cốt truyện thay đổi, khiến Khương Nguyệt không bán con, ngược lại còn khiến mọi người xung quanh phát hiện ra điểm tốt của cô?
Hay là Khương Nguyệt cũng giống như cô ta, được trọng sinh?
Không, không được!
Khương Nguyệt không ly hôn, cô ta làm sao có thể ở bên Phó Đình Xuyên.
Bất kể Khương Nguyệt có phải được trọng sinh hay không, cô ta cũng phải dọn sạch cái chướng ngại vật này.
Phó Đình Xuyên là của cô ta, kiếp này cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay!
Xa xa, Phó Đình Xuyên đang đạp xe về phía này.
Giang Tâm Nhu định chạy tới đón thì đột nhiên bị người gọi lại.