Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:31
Lượt xem: 32

Hoặc là cố ý, sai khiến bà già này đến đây để hạ mã uy với họ.

Bà ta lạnh lùng dùng đũa lật lật mấy món ăn trên bàn: “Xem xem đây là cái gì, giá đỗ, đậu phụ khô, miến, khoai lang, thế mà cũng bày lên được à? Các người tiếp đãi chúng tôi như thế này sao? Có để con gái chúng tôi vào mắt không!”

“Nếu đúng là như vậy thì không cần xem mắt nữa!”

Lữ Tiểu Xuyên nắm chặt tay, định nổi giận thì Dì Hồng ngăn anh ta lại, cười xòa: “Tôi sẽ bảo Tiểu Xuyên đi mua ngay, mua bánh kem! Mua thịt bò! Hai người muốn ăn cái gì thì mua cái nấy, đừng giận.”

Nếu để bọn họ bỏ đi như thế này, sau này đồn ra, nói nhà họ Lữ tiếp đãi đối tượng xem mắt mà không chịu bỏ tiền mua thức ăn.

Cô gái này có thành hay không thì mặc kệ, nhưng sau này còn ai dám giới thiệu đối tượng cho con trai bà ấy nữa.

Đang nói thì một giọng nữ trong trẻo từ trong bếp vang lên.

Khương Nguyệt cười tươi bưng một đĩa đường đi tới: “Dì Hồng, cháu đến xem có cần giúp gì không, sao lại cãi nhau thế?”

Giang Đông Tuyết cau mày, thấy là Khương Nguyệt, cơn tức trong lòng cô ta bỗng nguôi ngoai đi đôi chút. Quả nhiên là giúp việc.

Giang Đông Tuyết đột nhiên cảm thấy mình đã thắng cô, ít nhất là về mặt thân phận.

Khương Nguyệt này lúc nào cũng đối đầu với cô ta, chẳng phải cuối cùng vẫn phải hầu hạ cô ta sao.

Cô ta đến đây để xem mắt, tương lai là vợ của Phó Đình Xuyên, là người trên người, còn cô là cái thá gì, chỉ là một người giúp việc đi hầu hạ cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-142.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đông Tuyết kiêu kỳ nói: “Không cần mua đâu, toàn là đồ ăn thường ngày, không có gì đặc sắc.”

Dì Giang Đông Tuyết không quan tâm, bà ta chỉ sợ Giang Đông Tuyết gây chuyện, về nhà mách với chú cô ta, làm bà ta mất công mà không được việc nên mới chê bai nhà này đủ điều.

Giang Đông Tuyết đã không để ý, bà ta cũng thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy, Đông Tuyết nhà chúng tôi chưa từng thiếu thứ gì, đâu cần phải đến đây để ăn một bữa cơm của bà.”

Giang Đông Tuyết xách túi xách nhỏ nhìn xung quanh.

Dì Hồng lấy lòng: “Xem tivi không, tôi bật tivi cho hai người xem nhé?”

Thời buổi này, nhà có tivi đếm trên đầu ngón tay. Chiếc tivi nhà Dì Hồng là do Lữ Tiểu Xuyên được bình chọn là cá nhân tiên tiến, đơn vị thưởng, trên tường còn dán giấy khen.

Giang Đông Tuyết kiêu kỳ gật đầu, dùng cằm chỉ Khương Nguyệt: “Cô đi.”

“Không cần không cần, tôi làm.” Dì Hồng bật tivi, Giang Đông Tuyết trợn mắt, trách bà ấy nhiều chuyện.

Trên tivi đang chiếu vở ba lê “Hồ thiên nga.” của Liên Xô, Giang Đông Tuyết thích xem múa, thấy các cô gái trên sân khấu rất đẹp, cô ta luôn nghĩ, nếu cô ta không sinh ra ở cái nơi nhỏ bé này, biết đâu cô ta cũng có thể lên tivi.

Cô ta bĩu môi: “Không phải tivi màu à.”

Dì Hồng cười xòa: “Vé tivi màu có hạn, nhà chúng tôi không được phân, tuy không có màu nhưng cũng rất tốt, vẫn còn mới, có thể thu được ba kênh, xem rất rõ.”

Giang Đông Tuyết thầm mắng đồ nhà quê, vô tình chế nhạo: “Không phải tivi màu thì xem cái gì. Quần áo trên người vũ công đẹp như vậy chỉ còn màu trắng, chẳng phân biệt được đẹp xấu. Tôi nhớ cái váy này màu hồng mà.”

Cô ta liếc nhìn dì mình, bà ta vội tiếp lời: “Đúng vậy, nhà chúng tôi quen xem tivi màu rồi, không thể gả đến đây lại phải xem tivi đen trắng với các người, xem được cái gì chứ?”

Loading...