Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:25
Lượt xem: 36
Tiểu Xuyên không kiên nhẫn, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ vừa bưng mì dầu ớt vừa cười tươi vừa nãy, nghĩ lại, nếu có thể cưới được một người biết nấu ăn như vợ của Phó đoàn trưởng thì cũng không tệ.
Anh ta lập tức bò dậy, hứng khởi như được tiêm m.á.u gà, vào nhà thay một bộ quân phục mới tinh.
Tiểu Xuyên không xấu, chỉ là hơi thấp, vừa đủ tiêu chuẩn nhập ngũ, trong doanh trại toàn người cao to nên không nổi bật.
Anh ta không vội nhưng dì Hồng thì sốt ruột không chịu được, thấy anh ta đã hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi, nếu không kết hôn thì sợ sẽ ế vợ cả đời mất.
...
Giang Đông Tuyết và dì ruột đi từ cổng lớn vào, nhìn những tiện ích công cộng hai bên đường mà ngưỡng mộ, mắt không rời.
Một chiếc xe ô tô màu đen chạy ngang qua họ.
Dì nắm tay cô ta: “Từ nhỏ dì đã thấy Đông Tuyết nhà ta có phúc, sau này sống tốt rồi thì không được quên người dì này đâu đấy. Cho dì ngồi xe ô tô một lần.”
Giang Đông Tuyết trong lòng vui như nở hoa, cố nén nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Dì nói gì thế, chuyện này còn chưa chắc chắn mà.”
Càng đi vào, lòng Giang Đông Tuyết càng như có một chú thỏ đang nhảy nhót, tim đập thình thịch.
Chiếc xe ô tô màu đen đi cùng họ cũng dừng lại, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta ngậm điếu thuốc, đôi mắt đào hoa láu lỉnh, toát lên vẻ lêu lổng.
Anh ta mở cửa xe, một đứa trẻ rách rưới nhảy xuống trước, đứa trẻ đỡ một ông lão cũng rách rưới từ ghế sau xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-139.html.]
Giang Đông Tuyết cau mày, một chiếc xe tốt như vậy, lại để hai kẻ ăn mày lớn nhỏ này ngồi vào, thật là phí của.
Giang Đông Tuyết nhìn người đàn ông dẫn theo hai người lớn nhỏ đi vào sân nhà bên cạnh. Cô ta vừa định nhìn thêm thì dì Hồng đã ra đón: “Đông Tuyết phải không, vào đi cháu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dì Hồng thắt tạp dề, trên tóc còn dính bột mì.
Hôm nay tiếp đãi nhà gái, bà ấy đặc biệt lấy bột mì trắng mà ngày thường không nỡ ăn ra. Bột mì để trên cao, trên nóc tủ, lúc lấy xuống bột mì bay đầy đầu đầy mặt, bà ấy đang gói sủi cảo, thấy có người đến, vội vàng lau mặt rồi ra đón.
Giang Đông Tuyết đánh giá bà ấy từ trên xuống dưới, nhớ ra hình như đã gặp ở cổng, đi cùng với người phụ nữ tên Khương Nguyệt kia. Nhìn bà ấy mặc áo bông xanh, đi giày vải đen, lưng còng, chẳng giống phu nhân quan chức thành phố chút nào.
Chắc là giúp việc từ quê lên.
Ánh mắt Giang Đông Tuyết thoáng qua vẻ khinh thường, không thèm để ý. Cô ta chờ Phó đoàn trưởng đích thân ra đón, nếu không thì cô ta biết để mặt mũi mình vào đâu, lại còn giống như cô ta đang vội vã gả đi vậy.
Dì của Giang Đông Tuyết là người trọng thể diện, ngày thường hay than nghèo kể khổ nhưng chồng bà ta dù sao cũng là viện trưởng bệnh viện, dưới quyền quản lý mấy chục người, bà ta cũng được coi là phu nhân viện trưởng có địa vị.
Hôm nay trước khi đến bà ta còn đặc biệt sửa soạn một phen, mặc váy mới, không muốn mất điểm trước mặt quân nhân.
Nhưng đối phương lại quá vô lễ, người đã đến tận cửa rồi mà lại để một bà giúp việc quê mùa ra đón.
Dì của Giang Đông Tuyết thử dò hỏi: “Đây là nhà Tiểu Xuyên phải không?”
“Đúng rồi, Tiểu Xuyên vào trong thay quần áo rồi.” Dì Hồng cầm cái xẻng, lo lắng không biết nên để ở đâu cho phải, cầm cái xẻng vén rèm cửa: “Hai người đi đường chắc mệt rồi, vào uống nước đi, cơm đã nấu xong rồi.”